Chương trước
Chương sau
Thật là ngông cuồng!

FTW trước đây chính là tượng đài trong giới Vinh Quang này, một số kỉ lục của họ ngay cả chính bản thân họ còn không vượt qua được, thằng nhóc như cậu sao có thể!

Nghé con mới sinh không sợ hổ, đứa nhóc này có lẽ chưa biết được thi đấu Esport tàn khốc đến mức nào!

Kim Sung Hyun không muốn so đo với hậu bối, nhưng…

Anh có hơi coi thường: “Có chắc không? Bọn anh năm đó đánh vòng bảng toàn thắng, thi đấu quý cũng toàn thắng, là quán quân trong nước cộng thêm…”

Vệ Kiêu không chút sợ hãi, tự tin nói: “Bọn tôi chắc chắn sẽ phá vỡ kỷ lục của FTW, ôm cup của 3 hạng mục thi đấu luôn!”

Đây chính là điều mà FTW trước đây chưa làm được.

Kim Sung Hyun cười: “Thằng nhóc này”

Vệ Kiêu không hề nao núng, ánh mắt rất nghiêm túc.

Kim Sung Hyun biết là làm vậy hơi ấu trĩ nhưng vẫn muốn battle với thằng nhỏ: “Đừng trách anh không nhắc nhở cậu, thi đấu gần đây không giống mấy năm trước đâu, quán quân năm ngoái Y1 và EVE, cả Pro và L&P tụi anh nữa, không phải dạng vừa đâu!”

Đội trưởng Y1 là cựu đội trưởng FTW Yến Giang

Tuyển thủ đường giữa của EVE chính là cựu vua pháp thuật của FTW Tạ Hoà.

L&P và Pro thì khỏi phải nói, có Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun.

Tất cả đều là đồng đội cũ của Lục Phong, là cựu thành viên của chiến đội ngang ngược đánh nhau một sống một còn trên đấu trường quốc tế.

Muốn cướp ngôi vị quán quân từ tay họ không khác gì mơ giữa ban ngày.

Nhưng…

Vệ Kiêu: “Chắc chắn sẽ thắng được!”

Cậu muốn đáng bại họ, chứng minh cho Lục Phong rằng cậu mới là đồng đội chân chính của hắn, mạnh mẽ hơn cả những người trước kia!

FTW sau này sẽ tốt hơn so với quá khứ!

Kim Sung Hyun nóng nảy: “Nhóc đã đấu được trận nào trong nước chưa mà dám nói…”

Anh còn chưa nói hết câu, Lục Phong cắt lời: “Muộn rồi”

Kim Sung Hyun: “…”

Lục Phong ra lệnh đuổi khách: “Bọn tôi buồn ngủ”

Kim Sung Hyun vẫn chưa battle với thằng nhóc này xong, anh muốn cho nhóc này thấy cái gì gọi là trời cao shit thúi!

À quên, hình như phải là trời cao đất rộng mới đúng?

Không quan trọng!

Trong lòng Vệ Kiêu lúc này chỉ còn hình ảnh Close lúc 18 tuổi, nghĩ đến đội trưởng tội nghiệp khi đó, càng cảm thấy đau lòng cho đội trưởng.

Đã 1 rưỡi rồi!

Đội trưởng nhà cậu đáng ra đã đi ngủ từ sớm!



Vệ Kiêu: “Đúng, bọn tôi muốn đi ngủ!”

Kim Sung Hyun: “???”

Vệ Kiêu: “Tạm biệt!”

Sầm một tiếng, Hyun thần như một cái bóng đèn bị đôi tình nhân nhốt ngoài cửa.

Chuyện gì zạ, chưa cãi nhau xong mà!

Lee Heran xách Kim Sung Hyun quay về.

Sau khi về phòng, Kim Sung Hyun không ngủ được: “Anh, đánh vài trận đi”

Lee Heran: “?”

Kim Sung Hyun không nén được lửa giận trong lòng: “Nếu bị thằng nhóc mới vào nghề kia cướp mất vị trí quán quân, em sẽ theo chó Nguyên livestream ăn shit!”

Biết rõ đứa nhỏ này chỉ nói linh tinh, và hiểu rõ FTW hiện tại không có khả năng này.

Nhưng Kim Sung Hyun vẫn bị cậu khơi dậy ý chí chiến đấu.

Một ý chí muốn chiến thắng đã lâu không thấy.

—— Tôn trọng đối thủ, không né tránh.

Kim Sung Hyun cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Nguyên Trạch: [Lão shit]

Nguyên Trạch: [Đm, phải gọi là thầy*!]

*Kim Sung Hyun nhắn là lão shi, trong tiếng trung thầy cũng đọc là laoshi.

“Ừ, lão shit” Kim Sung Hyun thầm nhủ trong lòng, [Năm nay tôi sẽ đăng kí đấu đơn”

Nguyên Trạch vốn chửi một trận kinh ngạc.

Kim Sung Hyun nhắn xong vứt điện thoại sang một bên, xắn tay áo lên nói: “Làm trận đấu đôi nào!”

Ba năm rồi, tại sao phải cứ bắt nạt Close như thế!

Close đâu còn là đứa nhỏ chưa lớn nữa đâu.

Ba năm trước hắn cũng đã là một người đàn ông đội trời đạp đất mà!

Hắn đâu cần người khác nhường nhịn, cũng không cần người khác áy náy mà né tránh.

Thứ hắn muốn là sự tôn trọng!

Đàn ông với nhau, phải nói chuyện trên đấu trường!

Đuổi người ngoài đi, Vệ Kiêu nhìn chằm chằm vào Lục Phong.

Lục Phong: “…”

Vệ Kiêu kiềm chế không vồ tới đội trưởng nhà cậu như con gấu.

“Huấn luyện viên kể cho em rồi”

Lúc nãy ở trước mặt Kim Sung Hyun như nhóc điên, bây giờ lại như con mèo đòi vuốt lông.

Tay Lục Phong ngứa ngáy, muốn vò mái tóc đen mềm mại của cậu.

Nhưng hắn nhịn được.

Lục Phong nhìn sang chỗ khác: “Chuyện đã lâu lắm rồi”

Vệ Kiêu đau lòng: “Khi đó anh buồn lắm đúng không?”

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy đau lòng, Close lúc đó nhỏ tuổi nhất đội, cũng chỉ mới thành niên.

Mới 18 tuổi thôi mà, nhiều người ở tuổi này còn chưa trải chút sự đời.

Close đã có thể làm một điều mà nhiều người trưởng thành còn chưa làm được!

Lục Phong nhịn không nổi, xoa đầu cậu: “Không sao cả”

Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tất nhiên là có sao rồi! Anh mua lại FTW, bọn họ lại bỏ đi hết, tại sao mấy người đó không đợi thêm chút nữa, sao không có ai chịu tin anh vậy…”

Lục Phong kể lại chuyện cũ với giọng điều bình thản: “Dù có mua lại FTW sớm hơn nữa thì anh cũng không giữ họ lại được”

Vệ Kiêu sững người.

Close 18 tuổi không hiểu, Close hiện tại nhìn thấu mọi việc.

Khi đó Close nghĩ đầu sỏ là tầng quản lí của FTW, cứ nghĩ là bọn họ bán đồng đội của hắn.



Vì thế hắn mua lại câu lạc bộ bằng mọi giá, muốn giữ đồng đội lại.

Nhưng thật ra những gì hắn làm là vô dung.

Đúng là ban quản lí của FTW có làm sai, nhưng họ chỉ là mồi lửa thôi.

Chiến đôi thần thánh tỏa sáng như mặt trời ban trưa, những tuyển thủ thiên tài không chịu thua kém ai, sau khi giành được vinh quang cao nhất thì càng không chịu.

Lý do FTW không thể đánh đôi được là bới vì không một ai trong số họ chịu toàn tâm tàm ý phối hợp với ai.

Khi thi đấu 5V5 phần chia nhiệm vụ rõ ràng, chỉ cần khoảng cách giữa các tuyển thủ không lớn, mỗi người làm tốt việc của mình thì thắng lợi đã nằm ngay trước mắt.

Để đấu đôi thì khác, phải phối hợp, tin tưởng, giao phó, không được thiếu thứ nào.

Bọn họ chỉ muốn cạnh tranh với nhau, chỉ muốn thể hiện bản thân, thể hiện mình giỏi hơn người khác.

Với cái tư tưởng này thì sao có thể phối hợp với nhau được?

Không ai phối hợp được với Close?

Chỉ là bọn họ không muốn mà thôi.

Bởi vì bọn họ không muốn kề vai chiến đấu, chỉ muốn mình giỏi hơn người khác thôi.

Lục Phong đã hiểu ra từ trước.

Giải tán là rất đúng.

FTW trước đây hợp làm đối thủ của nhau hơn là đồng đội.

Những ồn ào trong giới Vinh Quang hai năm qua đã chứng minh điều đó.

Điều mỉa mai là…

Bọn họ không hề xem Close là đối thủ.

Mỹ danh là áy náy nên mới tránh nhưng thật ra là đang sỉ nhục hắn.

Bọn họ dùng lí do là ‘nợ’ hắn nên mới tập trung vào đấu đội và không tham gia đấu đơn, thực chất là đang xem thường hắn.

Xem thường cựu đồng đội nhỏ tuổi, xem thường FTW thất bại bây giờ.

Thương hại chính là sự sỉ nhục to lớn nhất.

Vệ Kiêu nghe xong cáu giận: “Bọn họ không xứng, không xứng hưởng những gì anh làm, không xứng được anh giữ lại!”

Lục Phong nhìn thiếu niên đang phẫn nộ, trong mắt tràn đầy ý cười, một ý cười phát ra từ tim.

Trong ba năm qua, cho dù có thấu hiểu thế nào, dù có thông cảm ra sao, dù biết là không có cách nào cứu vãn, nhưng mỗi lần nhớ lại trong lòng giăng thêm một tầng sương mù, như phủ thêm một lớp tro bụi, khiến người ta không thở được.

Nhưng hôm nay hắn lại không thấy buồn.

Giống như quét sạch tro bụi, thổi bay sương mù, xuất hiện một mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Vệ Kiêu nhìn hắn: “Bọn họ không xứng làm đồng đội của anh”

Lục Phong đáp lại: “Ừm.”

Mắt Vệ Kiêu sáng lên: “Em…”

Cậu muốn nói là em chắc chắn sẽ trở thành một đồng đội xứng với anh, nhưng sau lại…

Vệ Kiêu ủ rũ nói: “Em cũng không xứng, em còn quá yếu!”

Tuy rằng mấy ông súc vật trong chiến đội thần thánh không xứng làm đồng đội Lục Phong nhưng không thể chối cãi là họ rất mạnh.

Bây giờ Vệ Kiêu vẫn còn kém họ một quãng dài.

Vệ Kiêu không hề nhụt chí, phấn chấn rất nhanh: “Anh đừng lo, em sẽ trưởng thành thật nhanh, sau đó…”

Lục Phong dịu dàng nói: “Em là tốt nhất…”

Vệ Kiêu hai mắt tròn xoe.

Lục Phong nhìn cậu nói hết câu: “Em tốt hơn so với người khác, được làm đồng đội của em, anh rất vui”

Vệ Kiêu Kiêu hớn hở, đuổi vểnh ngược lên trời.

“Haizz…” Cậu thẹn thùng, “Anh đã nói vậy rồi thì em đành cố gắng tăng tốc vậy”

Lục Phong: “!”

Hai má Vệ Kiêu ửng hồng, nhưng không né tránh, nhìn chằm chằm Lục Phong, lớn giọng cam kết: “Em chắc chắn sẽ không phụ lòng tin tưởng của anh!”



Lục Phong: “…”

Vệ Kiêu: “Chắc chắn sẽ không để anh thất vọng!”

Lục Phong đoán được sương sương câu tiếp theo của cậu là gì rồi.

Thật vậy…

Vệ Kiêu Kiêu nhiệt huyết sôi trào nói: “Em sẽ vượt qua bọn họ!”

Lục Phong bình tĩnh: “Ngủ.”

Vệ Kiêu: “???”

Lục Phong nhìn cậu: “Đi tắm đi”

Vệ Kiêu bắn liên thanh: “Này này này, đội trưởng không tin em à? Em không mạnh miệng đâu! Em chắc chắn sẽ mạnh hơn bọn họ!”

Lục Phong ném áo choàng tắm cho cậu.

Vệ Kiêu ôm áo, tủi thân nói: “Anh vừa dứt miệng nói em tốt hơn người khác, bây giờ lại không chịu tin em!”

Lục Phong nhấc chăn chui vào nằm.

Vệ Kiêu: “Em nghiêm túc mà…”

Lục Phong hoàn thành bước cuối cùng —— nhắm mắt.

Vệ Kiêu: “… … …”

Vệ Kiêu Kiêu không biết mình chọc đội trưởng giận chỗ nào chỉ có thể đi tắm.

Vừa rửa ráy vừa than thở ——

Hiểu lòng đội trưởng như mò kim đáy bể.

Muốn trở thành đồng đội tri kỉ của hắn thì phải cố gắng thôi.

Lúc Vệ Kiêu bước ra, Lục Phong đã đi ngủ.

Cậu bước nhẹ nhàng, lén lút đến gần.

Lục Phong nằm nghiêng trong ổ chăn, mặt hướng về phía giường Vệ Kiêu.

Mái tóc đen mềm mại như tơ lụa đã được sấy khô của hắn rũ xuống chiếc gối trắng tinh, đôi mắt ngày thường khiến người ta tránh xa ngàn dặm nhắm lại, gương mặt vô cùng dịu dàng.

Điều khiến Vệ Kiêu phải mỉm cười chính là: Đại ma vương của Vinh Quang lại có tư thế ngủ đặt hai tay dưới gối đáng yêu như zạy!

Nếu bây giờ chụp ảnh…

Đăng lên weibo, fan của cậu sẽ tăng vọt đến 5 triệu.

“Ai thèm chứ”

Vệ Kiêu lẩm bẩm, chui vào chăn.

Đội trưởng đáng yêu như vậy, không cho người khác thấy đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.