Á quân đấu đơn năm ngoái Gary và đội trưởng Nguyên Trạch.
Tụi anti hăng hái: [Nhìn này! FTW sắp lộ nguyên hình rồi!]
[Tôi cược Quiet sẽ bị Gary đuổi giết]
[Xem Quiet làm gì, xem Close và Marshal là được rồi, trận đấu thế kỉ của chiến đội thần thánh, không ngon hơn à!]
Ngon, ngon lắm, cho nên nhiều tuyển thủ ngừng thi đấu vào xem, làm bình luận viên tạm thời.
Nhưng không lâu sau nhóm anti-fan đã bị Quiet hấp dẫn.
Ngoài miệng thì nói không nhìn cậu, không đáng xem, không thú vị, sau đó…
Cái gì cũng ngon nghẻ hết!
Xem gì mấy cái trận đấu thế kỉ ấy, xem người điên nhỏ hữu dũng hữu mưu náo loạn chiến trường đi này!
Bốn vị tướng trong hẻm núi, tất cả đều có sát thương cao, nâng cấp đến độ một chiêu có thể tiễn người lên thiên.
Đạo tặc bóng đêm thì không cần phải nói, triệu ra hồ quang, chín đạo bổ xuống, thần cản giết thần phật chặn giết phật.
Tử Kị tên đầy đủ là Kỵ sĩ chết chóc, có hai hình thái, 8 kỹ năng, một hình thái di chuyển linh hoạt, chiêu thứ 2 có thể vừa gây sát thương vừa khống chế.
Ẩn tặc và đạo tặc bóng đêm đều khó thao tác, một khi tướng này phân thân thì không khác gì một chọi hai, không thể phân biệt đâu là bản thể gốc, đánh cũng chỉ phí chiêu.
Cuồng chiến xứng danh là ông hoàng đấu đơn, một khi trúng chiêu lớn thì cho dù là ai cũng gục.
Đạo tặc bóng đêm VS ẩn tặc
Tử kị VS cuồng chiến.
Từ việc chọn tướng đã nghe nồng nặc bị thuốc súng!
Hai bên cũng không làm khán giả thất vọng, bắt đầu đã lao vào đánh kịch liệt!
Vệ Kiêu và Gary xuất phát cùng lúc từ trong rừng, chưa đánh được con quái đầu tiên đã quăng hết chiêu lên người nhau.
Tuy Gary ngoài đời trông ngờ nghệch như vậy nhưng khi chơi lại rất tinh ranh, cách di chuyển rất tinh tế, vừa đả thương Vệ Kiêu vừa đánh quái.
Cướp được quái là cướp được tiền vàng, phải lấy được tiền vàng mới nâng cấp được trang bị, chỉ cần nâng cấp trang bị sớm hơn đối thủ một giây thôi cũng tạo ra sự khác biệt!
Gary muốn ép lui Vệ Kiêu, tiện tay đánh quái, tính toán rõ hay
Đáng tiếc…
Vệ Kiêu trong đời sống không thiếu tiền, trong game lại keo kiệt hơn Bạch Tài.
Muốn lừa cậu ư, đừng mơ!
Hai người chọt nhau qua lại, bé quái chỉ có thể nằm im chịu đạn.
Ẩn tặc đánh nó tụt nửa máu, thấy quái sắp chết, đạo tặc bóng đêm lao vào đánh ẩn tặc, ẩn tặc sợ quái bị cướp, không thể làm gì khác quay sang ứng chiến.
Vì vậy bé quái quay lại sào huyệt, HP đầy.
Sau đó đạo tặc bóng đêm quay sang đánh nó, tụt còn một phần ba máu, sắp sửa hoàn thành sứ mệnh của nó, ẩn tặc liền lao ra gây chuyện, đạo tặc bóng đêm bỏ quái, liều mạng đánh một trận với ẩn tặc.
Nhóm bình luận viên: “Không hiểu sao tôi lại thấy thương bé quái kia quá”
Bên dưới một loạt bình luận kiểu: [Bé nó làm gì sai mà bị đùa giỡn như vậy chứ?]
[Không bằng cầm thú! Động vật cũng không tha!]
[Mời mọi người nhìn lên đường trên, tôi cảm thấy lính hai bên cũng rất thảm…]
Trong rừng thì ngược đãi động vật nhỏ, ở đường trên thì là hai ông lớn bắt nạt binh lính.
Binh lính trong hẻm núi cẩn thận đi về phía trước, từng bước đến gần với cái chết.
Đường xá hôm nay gập ghềnh quá, hoặc là bị giết ngay khi còn ở gần trụ, hoặc là bị đánh cho còn xíu máu.
Khi giết lính thì phải đánh đòn kết liễu thì mới lấy được kinh nghiệm.
Đỉnh cao nhất chính là, bảo vệ lính mình, càn quét lính đối thủ, tích góp tiền vàng, dễ dàng nghiền ép đối phương. Truyện Trinh Thám
Tử kị ở đường trên đánh qua đánh lại với cuồng chiến, hai người đều chưa có chiêu cuối cùng, khí thế đánh thiên quân vạn mã, không ai nhường ai, ai cũng không lọt mất lính nào, ai cũng không chiếm hời của người kia.
Sắp lên cấp 6, có người nói ra chân tướng: [Rõ ràng là đấu đôi, sao lại giống như là hai trận đấu đơn vậy?]
Đúng vậy!
Rõ ràng là 2v2, nhưng bốn người này lại chơi như đang solo vậy.
Lục Phong và Nguyên Trạch không phân cao thấp.
Vệ Kiêu và Gary lực lượng ngang nhau.
Thế cuộc giằng co mãi không dứt, nhưng vì thao tác của tuyển thủ vô cùng tỉ mỉ, tinh tế, trông vô cùng mãn nhãn.
Trận đấu không thể nhìn ra kẻ thắng người thua này gay cấn vô cùng!
“Cấp 6!” Một vị bình luận viên tạm thời lên tiếng: “Bốn người đều cấp 6, tuyệt!”
Cấp 6 sẽ lấy được chiêu cuối cùng, bốn vì tướng trên đấu trường cuối cùng cũng được giải phóng.
Nếu lúc trước nói trận đấu như trò đùa trẻn con thì hiện tại,…
Vệ Kiêu nói với Lục Phong: “Đội trưởng!”
Lục Phong: “Ừm”
Thật ra trước khi Vệ Kiêu mở miệng, Lục Phong đã dịch chuyển đến
Hình thái thứ nhất của tử kị linh hoạt hơn cuồng chiến rất nhiều, chờ khi Nguyên Trạch nhận ra thì đã quá muộn.
“Lão G, chạy!”
Gary rất nhạy cảm, mới vừa rồi còn bảo vệ từng con quái một, bây giờ đã ẩn thân, kéo dài khoảng cách với đạo tặc bóng đêm.
Vệ Kiêu cười ha ha: “Trúng kế!”
Một màn tiếp theo khiến khán giả sợ ngây người.
“Điệu hổ ly sơn!”
Không sai, Tử kị vốn di chuyển về phía trước một đoạn, giống như đang muốn phối hợp với Vệ Kiêu đánh Gary nhanh chóng dịch chuyển đến trước mặt cuồng chiến.
Đánh Gary là giả, đánh Nguyên Trạch mới là thật.
Nguyên Trạch sững sờ, chửi thề: “Đệt!”
Anh nhanh chóng phản ứng, dùng chiêu cuối, thoát khỏi khống chế của Tử kị, bắt đầu phản kích.
Nhưng đạo tặc bóng đêm xuất hiện ngay phía sau, đánh ra tám đạo hồ quang nổ tung nửa cái hẻm núi.
Nguyên Trạch trơ mắt nhìn thanh máu của mình tụt dần, anh hồi máu cố gắng lợi dụng chút máu này để lui về.
Lục Phong làm sao có thể cho anh cơ hội, Tử kị chuyển về hình thái đầu tiên, chiến mã cộng thêm đoản kiếm, chuẩn xác đâm trúng cuồng chiến.
Dù đang ở trạng thái cuồng hóa, Nguyên Trạch cũng không bảo vệ được chút máu cuối cùng.
Gary bị trúng kế nhanh chóng chạy tới, nhưng không cứu được đội trưởng của mình.
First Blood!
Close giết Marshal, lấy được mạng đầu tiên!
Khán giả: [Đẹp!]
[Phối hợp kiểu gì thế này!]
[Không ngờ đại ma vương lại có kỹ năng diễn xuất nổi bật như vậy]
[Đừng nói là Nguyên thần, cho dù tôi ở góc nhìn thứ 3 cũng nghĩ là họ muốn thịt Gary]
[Không ngờ đấy]
[Tôi cứ cho rằng Close hố đen chỉ giỏi đấu đơn thôi đấy]
Cái biệt danh này là vốn do một tuyển thủ gọi đùa, bởi vì khi đấu đơn, hắn chơi rất ác, quay đối thủ mòng mòng, thua cũng không biết thua chỗ nào.
Vì vậy hắn mới có biệt danh —— Close hố đen.
Trước giờ ngoài đấu đơn ra chưa thấy hắn nham hiểm chỗ nào, bây giờ…
Sảng khoái ghê!
Có fan không khỏi tưởng tượng: [Nếu 5v5 đại ma vương cũng thâm độc thế này thì…]
[Y1 chỉ là muỗi, chức vô địch thế giới thuộc về chúng ta!]
[Ha, lầu trên nói nghe hay quá nhỉ!]
Khán giả chỉ thấy được FTW đang chiếm ưu thế, Thần Phong trong phòng huấn luyện sửng sốt một hồi lâu.
Từ khi trận đầu bắt đầu, anh vẫn luôn đứng sau lưng Lục Phong, nghe hai người họ trò chuyện, quan sát trận đấu.
Vừa bắt đầu, Vệ Kiêu đã nói với Lục Phong: “Đội trưởng, ván này đừng coi em là người nữa”
Thần Phong nghe xong chỉ muốn gõ cái đầu nhỏ của cậu: Nói cái gì thế!
Chỉ nghe Vệ Kiêu nói tiếp: “Anh cứ đánh đi, em sẽ phối hợp theo sau”
Cậu biết Lục Phong gặp vấn đề gì khi đấu đôi, nếu phối hợp với đồng đội sẽ ảnh hưởng đến nhịp điệu trận đấu, không phối hợp thì sẽ khiến đội hình tách rời, cho nên khi đấu với đội mạnh rất khó thắng.
Vệ Kiêu không muốn Lục Phong chờ cậu, cậu muốn đuổi theo hắn, nên mới nói đừng xem cậu là người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]