Vệ Kiêu bị chọc cười
Kim Sung Hyun cũng cười rộ lên: “Tên đó thế mà vẫn không chịu từ bỏ, còn nói với tôi là nhóc Close chỉ cố gồng mình thôi, buổi tối chắc chắn là trộm rơi nước mắt…”
Vệ Kiêu thấy hơi khó tin, nhưng trí tò mò bị kích thích: “Sau đó thì sao?”
Sau đó Nguyên Trạch một hai giờ sáng đã kéo Kim Sung Hyun ngồi xổm ngoài cửa phòng Close nửa tiếng.
Kim Kiều Hoa năm đó vẫn đang là một tờ giấy trắng: “Có tiếng khóc sao?”
Nguyên Trạch ngồi xổm ê hết cả chân: “Có khi nào chỉ rơi nước mắt thôi chứ không khóc thành tiếng không nhỉ? Nhìn nhóc kia như vậy, chắc sẽ không khóc đâu”
Kim Sung Hyun lo lắng: “Thế phải làm sao, bọn mình có đi vào không anh?”
Nguyên Trạch sửa lại cho anh: “Ở Trung Quốc đừng dùng danh xưng này, người khác sẽ nghĩ chúng ta là gay đấy!”
Kim Sung Hyun sửa miệng: “A Trạch!”
Nguyên Trạch gật đầu: “Gọi thầy đi!”
Kim Sung Hyun dừng một chút: “A Trạch!”
Nguyên Trạch: “…..” Thôi bỏ đi, từ thầy khó phát âm lắm.
Giọng hai người họ không nhỏ, trụ sở của FTW năm đó không phải biệt thự cao cấp như hiện tại, hiệu quả cách âm không tốt, Close ngồi trong phòng nghe được hết.
Hắn đẩy cửa ra, dọa Kim Sung Hyun và Nguyên Trạch nhảy dựng.
Kim Sung Hyun da mặt mỏng, rặn nửa ngày không ra nổi một câu.
Nguyên chó già thì không biết xấu hổ: “Khụ, chưa ngủ à?”
Nói xong còn cẩn thận quan sát Close, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-quang-esport/2519754/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.