Chương trước
Chương sau
Close kết thúc chuỗi ưu thế của Pro.

Đại ma vương lại kéo FTW từ vũng bùn một lần nữa!

Vệ Kiêu hít thở sâu, thần kinh căng thẳng: “Có cơ hội!”

Cái cơ hội tuyệt diệu này là do đội trưởng một chọi hai kiếm được.

Pro chết hai người, bọn họ năm đánh ba, chỉ cần giết được Kim Sung Hyun, FTW có thể tiến vào vòng chung kết.

Muốn thắng, muốn thắng, nhất định phải thắng.

Máu trong thân thân thể càng sôi sục, Vệ Kiêu càng bình tĩnh, cậu nhìn lướt qua bản đồ, trong đầu bắt đầu rõ ràng mạch lạc hơn.

Việt Văn Nhạc ở đường dưới, hơi xa, không thể chờ kịp

Nhóc Ninh tự do, có thể nhanh chóng chạy đến

Đội trưởng tuy một chọi hai nhưng trạng thái không ổn, khó tham chiến.

Vệ Kiêu, Bạch Tài, Ninh Triết Hàm đấu với Kim Sung Hyun, Lee Heran, Park Guiji

Ba đánh ba, có được không

“Lên!”

Có được hay không thì cũng cần phải đánh, dù cả ba người họ chết hết thì Việt Văn Nhạc chạy tới có thể gặt đầu người, chưa nói đến còn có đội trưởng.

Trạng thái kém không đáng lo, chỉ cần tìm đúng cơ hội thì vẫn chọc cho quân địch một đao.

Ninh Triết Hàm đã bay lên, dẫn đầu tấn công Park Guiji.

Ý tưởng của Pro rất rõ ràng, bảo vệ Kim Sung Hyun.

Park Guiji là một đi rừng, trang bị nửa mùa, giáp không thể so được với pháp sư nguyên tố full cấp.

Lee Heran ném ra đồ đằng phòng ngự, sát thương của Ninh Triết Hàm giống như mưa rơi trên áo lực tặc, không tạo ra tổn thương gì.

Nhưng chiêu này của nhóc Ninh vốn không phải để giết lực tặc mà là ‘Điệu hổ ly sơn”

Tiên thuật sĩ cưỡi mây thu hút sự chú ý của Pro, Bạch Tài ném buff lên người đạo tặc bóng đêm, hét lên: “Làm chết ổng!”

Vệ Kiêu không nói gì, hô hấp như thể biến mất theo đạo tặc bóng đêm, cậu lặng lẽ vòng đến sau lưng Pro, lưỡi đao đỏ sẫm lập lòe……

Kim Sung Hyun cực kì nhạy cảm, anh lập tức phát hiện đạo tặc bóng đêm: “Anh!”

Lee Heran phản càng nhanh hơn, cắm đồ đằng hồi máy bên người Kim Sung Hyun.

Đạo tặc bóng đêm đã bắt đầu ra chiêu, tám đạo hồ quang che trời lấp đất rơi xuống, cho dù là lực tặc thì cũng bị rớt nửa thanh máu.

Anh Cải: “Nice!”

Sát thương này được, Kim Sung Hyun có thể chết.

Lục Phong: “Lui về”

Ba người FTW sửng sốt

Vệ Kiêu cảm thấy điều không đúng

Anh Cải: “Đệt, tại sao lại chưa chết?”

Vệ Kiêu: “Đồ đằng hồi sinh”

Pháp sư nguyên tố có thể huy sinh 80% máu của mình, dùng 0.01 giây tạo ra đồ đằng hồi sinh, cắm bên người Kim Sung Hyun sắp ngã xuống

Cái này……

Kim Sung Hyun ‘chết đi sống lại’, mũi tên vàng gào thét bay ra, khống chế Lục Phong ở phía xa.

Kị sĩ tử thần chỉ còn chấm máu lập tức ngã xuống.

Vệ Kiêu đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.



Giây tiếp theo, thợ săn tiền hướng mũi tên về phái đạo tặc bóng đêm, Vệ Kiêu nhanh chóng giữ khoảng cách, đáng tiếc cậu da giòn, mũi tên chỉ cần trúng sẽ đi luôn.

Hai mũi tên liên tiếp khiến thanh máu của đạo tặc bóng đêm rớt sạch.

Ở giây cuối cùng, Vệ Kiêu đổi giáp hồi sinh, vừa mới sống lại, địa thứ của lực tặc đã chôn dưới chân cậu.

Tim Vệ Kiêu suýt rớt ra ngoài.

Trói lại, kéo về

Mũi tên ánh sáng đâm mạnh vào tim cậu

Hệ thống thông báo——

Pro.Succe giết FTW.Quiet

Vệ Kiêu ngơ ngác nhìn màn hình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh

Đạo tặc bóng đêm ngã xuống, mục tiêu tiếp theo của thợ săn tiền là tiên thuật sĩ

Ninh Triết Hàm bị hai mũi tên tiễn về, Việt Văn Nhạc chạy tới tiếc là không thể thu hoạch được gì, mà là bị địa thứ mê hoặc, dâng đầu mình cho thợ săn tiền

Thông báo của hệ thống vang lên liên tiếp

Pro.Succe Pentakill

FTW Ace.

Đây là thực lực của đội xếp thứ 3 thế giới, đây là sự ăn ý của quán quân đấu đôi, đây là trạng thái mạnh mẽ nhất của Kim Sung Hyun, mang đến nỗi sợ và áp lực cho đối thủ!

Defeat.

Trụ chính của FTW bị phá, thua trận thi đấu.

Vệ Kiêu đờ đẫn nhìn màn hình, đôi mắt đen xinh đẹp không có tiêu cự

Anh Cải ngả người ra ghế như bị rút hết sức lực

Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc cũng sững sờ, hoàn toàn bị sốc bởi trận combat cuối cùng.

Họ làm thế nào vậy

Rốt cuộc là thế nào vậy!

Ra liên tiếp bảy tám cái đồ đằng, Lee Heran làm thể nào.

Kim Sung Hyun vừa sống lại làm thể nào xác định được vị trí của Lục Phong?

Mũi tên kia quá trí mạng, nếu anh không đánh chết Lục Phong, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được

Vệ Kiêu chắc chắn là sẽ chết, nhóc Ninh cũng không sống được, nhưng chỉ có vậy thì Lục Phong vẫn ở đó, hơn nữa còn có Việt Văn Nhạc và Bạch Tài, 3v3 vẫn có cơ hội!

Nhưng mà…….

Chiêu cuối kia của Kim Sung Hyun nhắm vào Lục Phong.

FTW thua toàn tập

Âm thanh ủng hộ gọi về thành viên đang thất thần của FTW.

Vệ Kiêu đứng lên, nhận ra tầm mắt của Lục Phong.

Cậu nắm chặt tay, cúi đầu đi ra ngoài

Bắt tay, ôm, xuống đài thế nào Vệ Kiêu không nhớ nữa.

Cậu chỉ biết khi mình ngồi xuống, quanh người lạnh lẽo

Cảm giác này rất quen thuộc

Hai năm trước, khi cậu biết bà nội bị bệnh nặng cũng bị bao phủ bởi cảm giác này

Đó là nỗi đau khi sắp mất đi thứ quan trọng nhất

Đó là tuyệt vọng, bất lực khiến con người sụp đổ

Thua.

Trận thi đấu quan trọng như thế, cậu thua

Lời thề 200 vạn son sắt

Muốn tỏ tình

Tất cả bị bóp chết bởi một mũi tên

“Vệ Kiêu” Lục Phong nhẹ nhàng gọi tên cậu

Tai Vệ Kiêu run lên, không ngẩng đầu

Thần Phong lo lắng nhìn sang: “Chỉ là tập huấn thôi mà, mọi người đã làm rất tốt”

Thật sự rất tốt, vượt qua những gì có thể tưởng tượng.

Hội bôi đen cũng không thể làm gì FTW nữa.

Trong số năm người trong đội chính thức có hai người không có kinh nghiệm thi đấu, nhưng họ đã vượt qua rất nhiều đội mạnh để nằm trong TOP ba

Từng ấy đã đủ để giới Vinh Quang ở nước Hoa tâng bốc một hai năm rồi

Trận thi đấu của FTW và Pro cũng đáng thưởng thức

Vào trận FTW phát huy rất tốt, giai đoạn sau bị áp chế vẫn có thể phản công.

Đợt combat cuối khiến người ta hồi hộp

Nhưng hết cách rồi

Kinh nghiệm cần phải trau dồi theo thời gian

Tốc độ trưởng thành của FTW đã vô cùng kinh người!

Thang Thần ôm vai Vệ Kiêu: “Thắng bại là chuyện nhà binh, nhóc con sợ thua à?”



Vệ Kiêu không sợ thua

Trước giờ cậu chưa từng sợ

Thua thì có gì, thắng lại là được!

Nhân sinh còn dài, cơ hội thắng còn nhiều, Vệ Kiêu không sợ hãi trước thất bại

Chỉ có lần này, cậu rất khó chịu

Vất vả lắm mới tìm được dũng khí, mất sạch rồi

Cậu không biết mình phải đối mặt với đội trưởng như thế nào

Lục Phong nắm chặt lấy tay cậu

Vệ Kiêu trợn tròn mắt

Tay Lục Phong rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da trắng, cực kì giống như điêu khắc từ ngọc

Một đôi tay như vậy nên có cảm giác lạnh

Nhưng lòng bàn tay hắn rất ấm, bao bọc lấy tay Vệ Kiêu.

Trong lòng Vệ Kiêu như sông cuộn biển gầm, cảm xúc áp xuống như chực tuôn trào.

Muốn nắm lấy tay anh ấy

Muốn nói cho anh ấy biết tình cảm của cậu

Muốn nói cho anh ấy biết, cậu thích anh

Đội trưởng tốt như vậy.

Cậu không muốn nhường cho ai cả.

Cậu muốn hắn

Cậu muốn độc chiếm hắn!

“Không sao cả” Chất giọng trầm của Lục Phong vang lên bên tai cậu: “Con đường của chúng ta còn rất dài”

Hốc mắt Vệ Kiêu đỏ bừng, trừ việc cắn chặt môi cậu không thể làm gì nữa.

—— Vệ Kiêu, tại sao mày lại không khóc

—— Vệ Kiêu, mày không cha không mẹ, bây giờ cả nước mắt cũng không có sao

—— Đứa nhỏ này kì lạ thật đấy, bà nội mất mà cũng không khóc

Khóc như thế nào

Khóc với ai

Có người yêu thương thì mới có tư cách khóc chứ

Lách tách

Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay lạnh như bạch ngọc

Trong lòng Lục Phong căng thẳng, dùng sức nắm lấy tay cậu.

Vệ Kiêu không muốn bị mất mặt, không muốn làm trò trước mặt nhiều người như thế.

Chỉ là…….

Chỉ là……

Lục Phong ấn cậu lên vai mình: “Bé con ngoan nào, không khóc nữa”

Giọng hắn rất trầm, trầm đến mức Vệ Kiêu cũng không nghe thấy.

Cậu tựa trán lên vai Lục Phong, rũ mái tóc đen xuống che đi đôi mắt ướt nhẹp

“Đội trưởng……”

“Ừ?”

“Anh mà như vậy……” Vệ Kiêu nghẹn ngào: “Em sẽ cậy sủng mà kiêu mất”

Lục Phong: “…….”

Hắn bật cười, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Không sao hết”

Tim Vệ Kiêu nhảy thình thịch, lại nói: “Em muốn chùi nước mắt lên áo anh”

“Ừ”

“Cả nước mũi nữa”

“……”

Lục Phong véo nhẹ tay cậu

Trái tim Vệ Kiêu run rẩy, từng luồng khí nóng tràn lên lồng ngực, khiến cậu không thể chịu đựng được nữa.

Tại sao lại có một đội trưởng tốt như vậy

Tại sao lại có một Close như vậy.

Tại sao hắn lại đối tốt với cậu như vậy.

Nếu thần linh có thật, giờ phút này Vệ Kiêu cảm thấy mình được ban phước.

Trận đấu cuối cùng thật sự vẫn là L&P và Pro.

Kim Sung Hyun khí thế bừng bừng, thừa dịp đang quen tay, mới vào trận đã ép cho L&P liên tiếp bại lui.

Nguyên Trạch và Gary là tử địch của anh, ngày thường có thể đánh cho anh tự kỉ ra, nhưng hôm nay, không biết là trạng thái của Kim Sung Hyun tốt hay là do Lee Heran nhịn mười ngày cuối cùng bùng nổ

Hai người này phối hợp như thần

Gần như không thấy họ nói chuyện, không có lấy một câu giao lưu nào



Nhưng trợ thủ và xạ thủ trên màn hình giống như do cùng một người điều khiển, hiểu hết những suy nghĩ của nhau.

Pro lấy thế như chẻ tre lấy được giải nhất.

Pro năm nay khó lường.

Mọi người đều cảm nhận được cỗ áp lực phát ra từ Kim Sung Hyun

Anh muốn thắng, chiến đội Pro của khu thi đấu Hàn Quốc thật sự khát vọng chiến thắng!

Vinh quang chỉ thuộc về người đứng đầu

Tiền thường ngàn vạn cùng vô số tiếng vỗ tay, reo hò đêm này đều thuộc về Pro.

Kim Sung Hyun là FMVP, nhưng biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ.

Khi MC phỏng vấn, anh nói: “Hy vọng lần tới FMVP là Lee Heran”

Lee Heran im lặng nhìn anh.

Chỉ có chủ lực của quán quân chung kết mới đủ tư cách lấy danh hiệu FMVP này.

Kim Sung Hyun nói câu này không những là muốn giành giải vô địch cho Pro mà còn muốn biến Lee Heran trở thành tuyển thủ có giá trị nhất trên thế giới năm 2020!

Muốn cho một cựu ADC bị vắt kiệt sức lao động suốt 6 năm sau đó chuyển sang làm trợ thủ một lần nữa giành được danh hiệu FMVP.

15 ngày tập huấn cuối cùng cũng kết thúc.

FTW chắc chắn sẽ xem lại video trận đấu cuối cùng đó, nhưng không phải ngay lúc này.

Thi đấu cả ngày trời, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều thấy mệt mỏi.

Thần Phong dặn dò vài dâu, nhìn họ về phòng mình

Bình thường sau khi thi đấu, người không khiến người khác lo nhất cả đội là Vệ Kiêu, bây giờ thì ngược lại.

Các thành viên khác ai cũng khỏe re, thua trận cũng không buồn bã, trái lại còn muốn huấn luyện để mạnh thêm.

Đặc biệt là Ninh Triết Hàm, sau lần trải nghiệm này, về mặt tâm lý nhóc đã có một bước tiến vượt bậc, dần dần không còn căng thẳng hay lo lắng nữa.

Nhóc điên Vệ lại yên ắng lạ thường.

Thần Phong lo lắng, nhưng nghĩ lại đã có Lục Phong như liều thuốc cho nhóc điên này rồi nên không nói thêm gì.

Chắc chỉ cần solo vài trận là Vệ Kiêu Kiêu sẽ được bơm đầy thanh máu.

Trở lại phòng khách sạn

Vệ Kiêu cảm thấy không được tự nhiên

Thua trận rồi, không được hôn nữa

Không biết lúc nào mới tỏ tình thành công.

Vệ Kiêu giống như mất 200 triệu chứ đâu chỉ là 2 triệu nữa.

Cảm xúc vừa mới được Lục Phong dỗ cho tốt lên một chút lại chùng xuống, cậu nghẹn ngào nói: “Em đi tắm”

Vệ Kiêu vừa mới đứng dậy, tay bị cầm lấy

Lục Phong rũ mắt nhìn cậu, ánh đèn phản chiếu vào đôi mắt đen đó giống như một ngọn lửa

Vệ Kiêu bị hắn nhìn đến mức tim ngừng đập.

“Nếu thắng thì em muốn làm gì?” Lục Phong thấp giọng hỏi cậu

Vệ Kiêu làm sao thốt lên được lời nào, ngay cả hít thở cậu cũng làm không xong.

Lục Phong: “Thật ra, có một chuyện anh luôn muốn làm”

Tay trái của hắn nắm lấy tay Vệ Kiêu, nghiêng đầu tới gần, một nụ hôn đáp lên đôi môi đang hé mở của cậu

Vệ Kiêu: “……………………………….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.