🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit by Thuyển

______________________

Trong mắt anh Cải chỉ có tiền, thấy khoản tiền 60 vạn này thì chỉ muốn tự mình ra trận, đánh Nguyệt Dạ tới mức phải gọi cha!

Được rồi, anh Cải không được, anh Cải không có ai thi hộ

Nhưng cậu ta có anh em mà!

Anh em của cậu ta là Nhất Đăng đại sư nổi tiếng khắp giới Vinh Quang này!

Anh Cải cũng được thơm lây, không khi lão Vệ tâm tình tốt, chia cho cậu ta một nửa cũng nên.

“Nếu bỏ lỡ lần này, mày sẽ…….” Bạch Tài xúi giục cậu, cảm thấy mình sắp lùa được gà rồi!

Ai ngờ………Vệ Kiêu không giống như cậu ta tưởng tượng.

Đã không hưng phấn, không kích động thì thôi, thế mà còn có vẻ lạnh lùng nữa?

Bạch Tài im miệng, cẩn thận nhìn Vệ Kiêu.

Tuy đang vào đông nhưng mặt trời chiếu rất mạnh, phía trước sảnh trụ sở là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào, ấm như nhà kính trồng hoa.

Đáng tiếc bông hoa đẹp nhất trong phòng này lại có vẻ lạnh lùng như thể c sâu trong vùi băng tuyết

Vẻ ngoài của Vệ Kiêu thuộc dạng tuấn tú, sáng sủa, thân cao tầm 1m8 nhưng lại gầy, khoác bừa áo đồng phục của đội, tạo cảm giác eo thon chân dài.

Khi cậu cười nom quyến rũ, lại tinh nghịch, rất thu hút ánh nhìn, khi không cười khóe mắt cụp xuống, khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy sự lãnh đạm, xa lánh người, có chút giống Close.

Bạch Tài lo lắng, cố gắng khuấy động bầu không khí: “Đội trưởng chiều mày như thế, tại sao mày lại không thấy vui?”

Cậu ta không nói gì thôi, vừa nói ra như dẫm phải mìn.

Vệ Kiêu không lên tiếng, xoay người lên lầu.

Trong đầu Bạch Tài đầy dấu chấm hỏi, không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Ninh Triết Hàm vừa xuống lầu bắt gặp Vệ Kiêu: “Anh Kiêu……” Chưa chào hỏi xong đã bị cậu dọa sợ

Vệ Kiêu lạnh nhạt ừ hử một tiếng, tiếp tục lên tầng.

Ninh Triết Hàm nghiêng người, nhìn qua Bạch Tài——

Anh Cải, anh Kiêu bị gì vậy?

Bạch Tài vẻ mặt mờ mịt——

Làm sao biết được.

Về trụ sở cũng lâu rồi, Vệ Kiêu chưa từng vào văn phòng của Lục Phong.

Cũng không vì nguyên nhân gì đặc biệt, Vệ Kiêu chỉ không muốn làm phiền Lục Phong làm việc thôi.

Trừ lúc gặp nhau trong hẻm nùi, ngoài hiện thực cậu chỉ cần nhìn thấy Lục Phong thôi đã muốn dính hắn mọi lúc mọi nơi.

Lúc ăn lúc ngủ thì thôi, đến khi làm việc mà cũng quấy rầy đội trưởng thì cậu không biết điều rồi

Vệ Kiêu miệng thì nói bị chiều hư, nhưng cậu rất có chừng mực.

Có lẽ bởi vì trong thâm tâm cậu thấy bất an —— Một nỗi sợ mà chính cậu cũng không nhận ra.

Sợ bị chán ghét

Sợ mất đi.

Sợ tình yêu khó khăn lắm mới có được lại tan thành bọt biển.

Vệ Kiêu đứng ngoài cửa văn phòng, mím môi bấm chuông cửa.

Trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc: “Vào đi”

Vệ Kiêu nhíu mày, dùng sức đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra.

Văn phòng của Lục Phong không giống như tưởng tượng của cậu, trông rất bình thường.

Trụ sợ của FTW nổi tiếng hào nhoáng, từ trong ra ngoài đều được thiết kế hướng đến sự thoải mái

Kể cả ký túc xá cho tuyển thủ cũng được thi công tỉ mỉ, đáng lẽ ra văn phòng của Lục Phong phải là nơi kì công nhất.

Nhưng không phải vậy.

Ngoại trừ cửa sổ sát đất tầng nào cũng có, căn phòng tràn ngập không khí thư hương mộc mạc.

Giá sách bao quanh toàn bộ bức tường được ánh mặt trời chiếu vào, trên bàn là một chiếc máy tính đa năng chuyên dụng để làm việc, tài liệu được sắp xếp gọn gàng thành một chồng, chỉ có chiếc bút máy Montblanc màu bạc nổi bật lên.

Phía trước bàn là một bộ sô pha, không phải cái gì nổi tiếng, chỉ là một bộ bàn ghế màu đen, thậm chí bàn cà phê cũng thiết kế theo kiểu thực dụng.

Tổng thể không khiến người nhìn cảm thấy ‘tiết kiệm’ nhưng lại không theo kiểu ‘hoa lệ’ mà FTW luôn thể hiện ra bên ngoài

Lục Phong ngẩng đầu, thấy Vệ Kiêu thì ngẩn người.

“Sao vậy?” Lục Phong đứng dậy, đi về phía cậu.

Vệ Kiêu đóng cửa lại, cậu không tiến lên, chỉ dựa vào cửa, hai tay để sau lưng, nắm chặt tay nắm cửa.

Thấy cảm xúc cậu có vẻ kì lạ, trong lòng Lục Phong hiểu rõ, thấp giọng nói: “Giận rồi à?”

Bức tường cậu tự dựng lên bởi vì ba chữ này của hắn mà sụp đổ một nửa.

Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Em đã nói là không solo nữa!”

Bạch Tài thấy đội trưởng thưởng thêm 30 vạn chỉ cho là đội trưởng chiều chuộng cậu, muốn cậu chơi cho thoải mái

Nhưng Vệ Kiêu chỉ cảm thấy hơi lạnh tràn đến

Đã nói trước rồi mà.

Đã hứa rồi.

Đội trưởng cũng “Ừ” rồi, tại sao………

Lục Phong đưa tay ra sau lưng cậu, gỡ bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa của cậu.

Vệ Kiêu nắm chặt tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Có phải anh còn muốn để em tham gia đấu đơn không đấy!”

Lục Phong: “………”

Còn cần câu trả lời ư?

Sự im lặng này đã nói lên tất cả.

Vệ Kiêu nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng, một vẻ mặt cậu chưa từng thể hiện trước mặt Lục Phong——

Vệ Kiêu lại còn là người khi tổn thương sẽ giả vờ mạnh mẽ để giấu đi.

Lục Phong an ủi cậu: “Đăng kí đấu đơn cho em không phải là quyết định của một mình anh, đó là kết quả bàn bạc của tổ huấn luyện viên”

Vệ Kiêu nhìn hắn chằm chằm: “Chỉ cần anh nói thì tổ huấn luyện viên dám từ chối ư!”

Lục Phong nhìn đôi mắt ửng đỏ của cậu, tim như bị đâm một đao: “Bé con à”

Vệ Kiêu: “…….”

Cậu không chịu được khi hắn gọi cậu như vậy.

Trên đời này chỉ có mỗi Lục Phong dùng giọng nói dịu dàng như vậy để gọi cậu.



Cậu biết đội trưởng chỉ muốn tốt cho cậu, cậu biết đội trưởng coi trọng cậu

Nhưng mà……….

Cậu cũng muốn đối xử tốt với hắn, cậu cũng coi trọng hắn!

Vệ Kiêu cúi đấu, mạnh mẽ nói: “Em sẽ không đăng kí đâu”

Cậu không muốn đội trưởng hi sinh mình vì cậu.

Lục Phong nắm tay cậu: “Qua bên này”

Vệ Kiêu không hé răng, để Lục Phong dẫn mình qua sô pha màu đen mềm mại ngồi.

Cậu không nhìn hắn, bộ dạng như thể đứa nhỏ giận dỗi vì bị người thân lừa.

Lục Phong đặt tay lên gáy cậu, kéo cậu lại gần hôn.

Vệ Kiêu nũng nịu: “Có hôn cũng không hết giận đâu”

Cậu giận rồi, giận đến mức hôn hôn cũng không dỗ được!

Lục Phong cong môi cười: “Có một số chuyện, anh không thể nói cho người khác, nhưng anh muốn nói cho em”

Vệ Kiêu tỏ vẻ hiên ngang bất khuất, nhưng trong lòng đã tan chảy thành nước.

Nhất là nụ hôn nừa rồi, làm tinh thần chiến đấu của cậu rã rời hết.

Ở trước mặt người mình yêu, có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ như con hổ giấy.

Nhưng Vệ Kiêu không muốn chịu thua.

Chuyện liên quan đến Close, cậu phải chiến đấu hết mình

Lục Phong cho rằng chính mình vĩnh viễn sẽ không phải chủ động nói ra nhưng có lẽ không thể nói bởi vì chưa gặp được người ấy.

Bả vai bị chấn thương cộng thêm quá khứ tủi nhục

Lục Phong nói ra, không chỉ là lột đi tầng áo giáp trên người mà là vạch ra vết sẹo có máu mủ.

“Xin lỗi” Lục Phong nhẹ nhàng nắm tay cậu, rũ mắt nói: “Là anh không có cách nào tham gia đấu đơn”

Vệ Kiêu kinh ngạc, cậu không hiểu.

Lục Phong cầm lấy tay cậu, ấn mạnh vào bả vai mình

Vệ Kiêu mở to mắt

Lục Phong nhíu mặt mày, giữa trán chảy một tầng mồ hôi mỏng: “Chỗ này, đau lắm”

Hai từ cuối hắn nói rất nhẹ nhàng, nhẹ tựa bông tuyết.

Nhưng sau đó lại là bão tuyết, khiến không khí trở nên lạnh lẽo.

Vệ Kiêu như bị chôn vùi trong bão tuyết.

Lục Phong cẩn thận nói tình huống của chính mình, bả vai bị thương, không thể thi đấu cả ba giải, cho nên phải đưa ra sự lựa chọn.

Tiếc nuối và hài lòng

Mất mát cùng hy vọng.

“Anh rất vui khi em gia nhập FTW” Lục Phong phơi bày tất cả trước mặt cậu: “Chính em là người mang đến cho anh hy vọng”

FTW mới, mùa giải mới

Giải đấu đội năm nay, FTW chắc hắn sẽ giành được giải quán quân chân chính!

Trải qua ba năm, nhiều lần thay đổi, tân FTW sẽ chào đón mùa hè thuộc về họ!

Vệ Kiêu ngơ ngác, một lúc sau, cậu mới mở đôi môi run rẩy tái nhợt hỏi Lục Phong: “Anh luôn phải mang bệnh đi thi?”

Lục Phong: “…………”

Đầu óc Vệ Kiêu ong lên, giây tiếp theo nước mắt yên lặng rơi xuống.

Hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt đơ ra, trừ tiếng nước mắt rơi tí tách thì không còn tiếng động gì khác.

Lục Phong đau lòng, ôm cậu thật chặt: “Đừng khóc mà”

Lúc trước hắn không dám nói vì sợ nhìn thấy cậu khóc.

Vệ Kiêu tựa cằm lên vai hắn, không nhúc nhích lặp lại lời nói: “Anh luôn phải mang bệnh đi thi?”

Mọi chi tiết từ ngày gặp Lục Phong phóng đại vô số lần, tua nhanh như một bộ phim điện ảnh trong đầu Vệ Kiêu.

Đội trưởng phải kiềm chế

Đội trưởng kiên trì rèn luyện

Rồi đội trưởng đến giờ phải nghỉ ngơi…….

Rồi những lần Vệ Kiêu cho rằng đó là sở thích của Lục Phong.

Không phải trải qua đau đớn thì tại sao phải chấp nhất với việc rèn luyện thân thể chứ

Nếu không có uy hiếp thì cần gì phải kiềm chế bản thân đến mức đấy chứ

Người đam mê esport, người từng ở trên đỉnh cao, ai mà chẳng phải dốc hết sức trong hẻm núi chứ

Hai năm trước Close solo với cậu 48 giờ

Hắn đam mê Vinh Quang, hắn không thể tự kiềm chế hơn ai hết.

Nhưng hiện tại hắn phải giảm bớt huấn luyện, không thể thức đêmm, mỗi ngày phải chạy bộ buổi sáng và rèn luyện, quy luật sinh hoạt không khác gì người già.

Sức khỏe là tiền vốn

Lời này Lục Phong đã nói rất nhiều lần.

Khi đó Vệ Kiêu không cho là đúng, hiện tại nội tâm lại thấy đau nhói

Trong thời gian huấn luyện mùa đông, Vệ Kiêu từng sợ hãi khi thấy Lee Heran bị chấn thương.

Hiện tại nỗi sợ lần nữa bao trùm lấy cậu.

Bả vai đội trưởng bị chấn thương, hắn luôn phải mang bệnh thi đấu, hắn vẫn luôn phải tự mình chống đỡ.

Bị bệnh nghề nghiệp là đòn đánh trí mạng đối với tuyển thủ.

Chịu đựng đau đớn đến mức tê liệt, định lực phải lớn đến mức nào mới có thể thi đấu ổn định.

Một khi mắc lỗi, hậu quả vô cùng lớn.

Chịu ảnh hưởng lớn nhất không phải là cả đội mà là chính tuyển thủ đó.

Chán nản, bị cô lập.

Cựu ADC số một Vinh Quang Lee Heran thảm đến mức không ai hỏi thăm.

Close lại……

Vệ Kiêu lạnh sống lứng, như rơi xuống vực sâu ngàn mét

Câu nói của Kim Sung Hyun vang lên trong lòng

Đứt quãng, rời rạc, cuối cùng chỉ còn nửa điếu thuốc bên bờ biển.

Ánh sáng ảm đạm, không thể chiếu sáng màn đêm đen nhánh.



Hơi ấm đầu ngón tay không thể sưởi ấm nước biển lạnh như băng.

Cảm xúc không cam lòng và hối hận của Kim Sung Hyun chui vào lòng Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, dùng giọng nói có chút điên cuồng hỏi Lục Phong: “Anh chỉ có thể tham gia 5v5 ư?”

Lục Phong: “Ừ”

Môi Vệ Kiêu run rẩy: “Anh muốn em báo danh giải đấu đơn?”

Lục Phong đè xuống cảm giác không cam lòng, nhắm hai mắt nói: “Em vẫn có thể tham gia đấu đơn”

Giọng Vệ Kiêu nhẹ tênh: “Với ai?”

Lục Phong: “Bạch Tài”

Hắn vừa dứt lời thì cảm nhận được một giọt nước mắt hơi xuống cổ mình.

Giọt nước mắt lành lạnh, nhưng lại khiến lưng hắn căng thẳng.

Vệ Kiêu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Động tác rất nhẹ, giống như sợ chạm phải vết thương của hắn.

Vệ Kiêu né tránh ánh mắt của hắn: “Cho em chút thời gian”

Lục Phong thu hồi lời nói định thốt ra: “Được”

Vệ Kiêu đứng dậy, bước ra ngoài.

Cậu không chút biểu tình khóa trái cửa phòng ngủ mình

Đội trưởng định nhào về phía cậu, thấy bộ dạng của cậu thì dừng lại.

Nó kêu ư ử một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống mép giường.

Vệ Kiêu không thay quần áo, xốc chăn lên giường.

Cậu cuộn mình trong ổ chăn, không có cách nào khiến bản thân ngừng run rẩy.

Lần cuối như vậy là hai năm trước ——

Nghe tin bà nội mất, Vệ Kiêu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Người cổ vũ cậu kiên cường đi mất rồi

Người ủng hộ cậu không ngừng nỗ lực đi mất rồi.

Tình yêu không thể biểu đạt của Vệ Kiêu, tình yêu không thể đáp lại, tình yêu không thể trao đi, tất cả hóa thành bi thương dội ngược lại.

Nặng nề tới mức cậu lúc 17 tuổi không thể thở nổi.

Hiện tại……… Cảm giác hít thở không thông quay trở lại.

Close bị chấn thương, Close có bệnh.

Vị vua đấu đơn bởi vì chuyện này phải tháo xuống vương miện.

Tín ngưỡng, niềm tin.

Hào quang từng theo đuổi

Vệ Kiêu càng đến gần hắn

Lại thấy sau lưng là máu tươi đầm đìa.

Con người lộng lẫy dưới ánh đèn ấy, sau lưng toàn là vết thương.

Trước mắt Vệ Kiêu hiện ra một hình ảnh quái dị ——

Close rực rỡ nhận giải quán quân trên sân khấu, mạnh không có ai sánh được, sau lưng lại có bóng đen không ngừng nuốt lấy hắn.

Ánh sáng rực rỡ bao nhiêu thì bóng đêm sâu thẳm bấy nhiêu

Ngày hôm sau.

Không chỉ Bạch Tài mà tất cả mọi người trong FTW đều nhận ra sự khác thường của Vệ Kiêu.

Bình thường là người nói nhiều nhất bây giờ không lên tiếng, bình thường rất thích cười bây giờ lại không cười.

Buổi sáng Vệ Kiêu đến phòng huấn luyện, đến 10 giờ tối vẫn chưa rời đi

Sau khi xem lại trận đấu xong Thần Phong nói: “Hoạt động tự do đi”

Anh nhìn Vệ Kiêu, dừng lại, rồi nói: “Đúng rồi, nếu mọi người thích thì có thể thử tham gia đấu trường của RR”

Nghe vậy, Vệ Kiêu đang trầm mặc như khúc gỗ động đậy lông mi.

Cả ngày hôm nay Bạch Tài không dám nói chuyện với cậu.

Khó lắm mới thấy cậu có chút buông lỏng thì chạy đến thăm dò: “Có muốn thử không?”

Ninh Triết Hàm nỗ lực làm dịu bầu không khí: “Em cũng định thử, đội trưởng tụi mình góp thêm 30 vạn mà”

Nghe thấy hai chữ đội trưởng, Vệ Kiêu thốt lên lời nói đầu tiên trong hôm nay: “Em tham gia”

Bạch Tài nhìn trộm cậu, câu nói bông đùa lên đến miệng lại chẳng thể thốt ra.

Dáng vẻ này của Vệ Kiêu rất đáng sợ

Không một câu thừa thãi, Vệ Kiêu đăng nhập vào game, xin vào phòng của Nguyệt Dạ

Nguyệt Dạ vừa mới xong một ván, chấp nhận.

[Solo?]

[Ừ]

Nguyệt Dạ mở phát sóng trực tiếp, các fan thấy ID Quiet lập tức phấn khích: [Đù, Professor kìa!]

[Professor có được không vậy, Nguyệt thần mới làm xong một ván, đang quen tay]

[Kích thích quá, tui muốn record, đến khi đánh xong sẽ từ từ nhâm nhi]

[Tui cược ba cái pháo, Nguyệt thần thắng]

[Tui cược sáu cái, Quiet thắng!]

Trận đấu bắt đầu, nhìn thấy tướng của hai bên, khán giả hứng thú bừng bừng.

[Nguyệt thần dùng tiên thuật sĩ kìa, yêu quá!]

[Đạo tặc bóng đêm kìa, đạo tặc bóng đêm tổ truyền của FTW đấy a a a a!]

[Tuy hôm nay không được thấy mặt Quiet nhưng cảm giác bừng bừng sát khí luôn]

Khi tiến vào hẻm núi hẹp dài dành cho đấu đơn, bình luận lập tức đơ luôn.

[Này…….]

[Như thế này………]

[Đâu phải bừng bừng sát khí nữa, chẳng khác gì ma quỷ luôn á]

Trận đấu bắt đầu chưa đến một phút

FTW.Quiet giết RR. Nguyệt Dạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.