Một mùa hạ nữa lại đến, nắng mang hơi ấm đi vào từng đường kim mũi chỉ trên tay.
Phù Dung đang thêu một nhành hoa sen trên nền vải trắng tinh khôi, cho tâm hồn thêm thư thái.
Một cô gái nông thôn mới chân ướt chân ráo lên đô thành, phải làm gì để vơi nỗi nhớ quê hương?
May vá thêu thùa là gợi nhớ về những kỷ niệm biết cười trong quá khứ thơ ngây.
Đối với bất kỳ người con gái nào cũng vậy, khi đã biết yêu rồi, lời nói chẳng ở đầu môi.
Tình yêu thật sự đến từ trái tim, là một thứ tình cảm không rõ ràng như ánh nắng ban mai trên hè phố, cũng không dễ nắm bắt như những giọt sương long lanh đọng trên từng cọng cây ngọn cỏ dưới quê nghèo, mà nó nửa mơ hồ, nửa thiêng liêng.
Thiêng liêng hay không là ở nơi tâm hồn của con người cảm nhận mà thôi.
Gió thổi lướt qua môi mềm sao xinh quá, Phù Dung mong chờ ai đó sẽ mang đến cho mình một niềm hạnh phúc xa xôi?
Không!
Tâm hồn của người con gái khi yêu luôn đa chiều và nhạy cảm.
Chẳng phải mấy ngày trước Mã Phong đã tặng cho Phù Dung một bó hoa hồng nho nhỏ, đủ để làm đẹp lòng cho người trong mộng của mình rồi hay sao?
Vậy mà sáng hôm nay, Phù Dung vẫn cứ mơ màng như người đang ở trên cung trăng, thêu hoa sen hồng mà máu hồng thấm vào miếng vải, mũi kim đâm thủng vào đầu ngón tay tự khi nào mà cô cũng không hay.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-phu-dung/3371124/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.