Chương trước
Chương sau
Nghe tiếng bước chân của Đặng Tề càng lúc càng xa dần, Vinh Khô thẫn thờ nằm trên giường, cả người đều dính đầy mồ hôi, y vật dính sát vào da, thực không thoải mái.

Trước mắt, hoàn toàn là ắc ám.

Vinh Khô tất nhiên biết rõ, đây không phải là do sắc trời đã vãn mà hắn không thể nhìn thấy được gì.

Là lúc nào, hắn biết hai mắt của mình xảy ra vấn đề. . .?

Nhớ mang máng, có một lần lúc còn ở Phó phủ hắn sốt cao ba ngày, đến lúc hắn tỉnh lại thì hệt như hiện tại, không nhìn thấy bất cứ cái gì.

Lúc đó, hắn đúng là có vài phần sợ hãi.

Sau một lúc, mắt của hắn lại có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường. Nhưng Vinh Khô cũng hiểu được, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mắt hắn sẽ hoàn toàn mù.

Ý thức được sự thật này, hắn cũng có một chút mờ mịt lẫn khó hiểu.

Nên khi ở Phó phủ, hắn lấy cớ thể chất không tốt làm lý do mà bỏ việc luyện võ cùng kỵ xạ.

Sau lần đó, chứng đau đầu bắt đầu dần thường xuyên hơn. Đau đầu phát tác sẽ làm mắt của hắn từng chút từng chút một trở nên tệ hơn, lúc đó Vinh Khô hiểu ra, e là mắt tật này của mình có liên quan đến chứng đau đầu.

Hắn bèn tự mình tìm đến lang trung nổi danh ở Mạn thành, cố ý bóng gió mà hỏi một phen, cũng lần đó hắn biết được, với y thuật của hiện tại, mắt của hắn e là đã hết thuốc chữa.

Cho nên thái y trong cung y thuật có lợi hại cỡ nào đi nữa, hắn cũng không có hi vọng chữa khỏi mắt mình. Chỉ là mong, giả như châm kim hay phục dược có thể giảm bớt phần nào đau đầu cũng tốt rồi.

Nhưng lần đầu tiên Mạc lão chẩn mạch cho hắn, hắn vẫn khinh miêu đạm tả đề cập đến mắt tật. Lúc ấy đối phương chỉ cho là vì đau đầu mà sinh ra phản ứng kèm theo.

Vinh Khô liền im lặng không nói nữa.

Hắn cũng không biết mình đến lúc nào thì mù hẳn, nhưng nếu hoãn được một ngày thì cứ hoãn một ngày, cũng không mạo hiểm để cho người trong hoàng cung lẫn triều đình biết.

Nếu không, một quân cờ như hắn, khi không còn một chút giá trị nào, e là đã sớm bị vứt đi.

Hắn không sợ cái chết. Nhưng đối với người đã kinh qua cái chết một lần, hắn vẫn muốn cảm nhận được sống hơn.

Vinh Khô nhớ rất rõ ràng, lúc viện trưởng dùng đôi tay run rẩy ôm chạt lấy hắn, nước mắt ràn rụa gò má, loại tuyệt vọng đó vừa băng lãnh lại vừa đau đớn. Đó là lời dặn cuối cùng, cũng là hi vọng của nàng

“Không có gì so với còn sống quan trọng hơn. Vinh Khô. . . nhớ kỹ, không ai, không ai có quyền xem thường sinh mệnh. . . Thế nên em. . .em cũng không được phép xem thường sinh mệnh của chính mình.”

● ● ●

Suy nghĩ đang phiêu viễn, bị thanh ẩm đẩy cửa cắt đứt.

Vinh Khô chống tay đẩy về sau, gượng người ngồi dậy, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhìn về hướng cửa mở ra “Đặng Tề, thay ta chuẩn bị nước, người ta toàn là mồ hôi, cảm giác hơi khó chịu. . .”

Người tới nửa ngày cũng không có phản ứng lại. Ý cười trên mặt Vinh Khô có chút sượng lại.

Hắn chợt nhớ đến chuyện, lúc mình mê man, tựa hồ có nghe thấy tiếng nói của Hoàng đế.

Có điều lúc nãy vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn. Hơn nữa Hoàng đế đã chán ghét mà vứt bỏ hắn, giam lỏng hắn ở Thanh Thu cung cũng mấy tháng nay. Trong lòng Vinh Khô trong nhất thời căn bản không thể đoán được Hoàng đế lại tự mình đến đây.

Trong phòng trầm mặc đến nghẹt thở.

Vinh Khô bỗng nhiên có phản ứng trở lại, theo thói quen khép hạ mi mắt, sờ soạng muốn bước xuống hành lễ.

Hoàng đế im lặng đứng ở cửa phòng, thần sắc giật mình hốt hoảng nhìn động tác của Vinh Khô. Cảm giác cổ quái mạc danh lúc trước vẫn luôn tồn tại dưới đáy lòng giờ phút này bỗng nhiên từ dưới đáy lòng dậy sóng mãnh liệt.

Mãi mà không tìm được hài, Vinh Khô dừng lại, trực tiếp bước chân trần xuống đất, quỳ rạp tại chân giường “Nhi thần kiến quá phụ hoàng. . .”

Hoàng đế đột nhiên bừng tĩnh, nhìn chằm chằm Vinh Khô hơn nửa ngày, hốt nhiên xoay người, nhìn ra ngoài cửa gọi to “Đặng Tề!”

Vinh Khô lẳng lặng quỳ tại chỗ, cảm giác lành lạnh từ sàn nhà truyền lên đầu gối thấm dần vào, thân thể hư nhuyễn lúc nóng lúc lạnh.

Không đợi Đặng Tề bước vào, Hoàng đế đã bước nhanh đến trước mặt Vinh Khô, cũng không thèm suy nghĩ sâu xa, mạnh mẽ ôm hắn lên, đem hắn đặt lại giường, kéo chăn đắp lên.

Vinh Khô ngẩn ngơ.

Nhẹ ngẩng đầu, hắn mê mang nhìn một mảnh tối đen trước mắt . . .

Hắn không hiểu được, hiện tại bản thân đã hoàn toàn chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, Hoàng đế hiện tại đang làm gì?

● ● ●

Trong Thanh Thu cung đã nhiều ngày đặc biệt hỗn loạn .

Đặng Tề, Lam Minh, người của Thái y viện, cả người vừa trong thiên lao ra Mạc lão thái y đều đang quỳ gối trong tẩm cung Vinh Khô, chờ đợi nộ hỏa của Hoàng đế giáng xuống.

Lý Thân Vương đã mù.

Tin tức này bất ngờ lan ra, ngoại trừ lão thái y, tất cả mọi người kinh ngạc khó hiểu.

“Lam Minh, ngươi hầu hạ Vinh Khô gần sau năm, thật là một chút cũng không phát hiện nhãn tật của hắn!?”

“Còn ngươi Mạc Chính, ngươi làm Thái y như thế nào? Bảo cái gì hàn chứng, vì sao hắn lại bị nhãn tật?”

Tất cả mọi người đều tâm kinh đảm chiến, liên tiếp dập đầu. Bọn họ trước giờ vẫn chưa thấy qua Hoàng đế lạnh lùng phát ra hỏa nộ lớn như vậy, bọn họ cũng không hiểu vì sao Hoàng đế lại lưu ý một Hoàng tử bị vứt đi như vậy.

Bọn họ hiện giờ chỉ có thể dập đầu thỉnh tội, cái gì cũng không dám tưởng, cái gì cũng không dám nói.

Vinh Khô ngồi dựa đầu vào giường, vẫn một bộ hệt như lúc thường, nhìn về phía tiểu hiên song mở nửa, tựa như đang thưởng thức cảnh trí ngoài cửa sổ. Hoàng đế chất vấn, người của thái y thỉnh tội, vẫn vang vọng bên tai hắn. Hắn một bên lơ đãng lắng nghe, một bên thần du thiên ngoại.

Lần này mắt hắn hoàn toàn hỏng, hay là cũng giống như những lần trước, có thể hai ngày tới sẽ có chuyển biến tốt đẹp?

Bất quá, cũng có việc gì đâu?

Người của thái y nói gì đó, hắn không để ý lắm. Đến lúc hắn hồi thần, một phòng đầy người đều đã lui ra ngoài.

Vinh Khô hơi hơi động thân thể, ngồi ngay ngắn đối diện với Hoàng đế. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt bức nhân của nam nhân này vẫn dừng lại trên mặt mình. Có lẽ ngơời này muốn nhìn vào mắt hắn để xác định cái gì đó.

Nghĩ như vậy, hắn bèn nâng mắt “nhìn” về phía nam nhân.

“Ngươi. . .”

Hoàng đế há miệng thở dốc, lại không phát ra lời nào, chỉ có thể liên tục nắm chặt tay lại rồi mở ra.

Hai người cứ như vậy giằng co.

Chưa bao giờ y trải qua phiền toái lại phức tạp như vậy, cả nỗi chua xót mơ hồ cùng phiền muộn khổ sở mạc danh như lúc này. Trong lòng ngực quặn thắt kêu gào, nội tâm như giam giữ khốn thú không thể nào phóng thích ra ngoài. . .

Hoàng đế lãnh trầm nghiêm mặt, nhãn thần từng chút từng chút một dần tối sầm.

Trong giây lát, y không biết nên làm thế nào đối mặt với chính nhi tử của mình, rõ ràng là nên chán ghét mà vứt bỏ, là nên hờ hững, nhưng tới bây giờ y cũng không thể nào thật sự vô động vô trung được.

“Hảo hảo nghỉ ngơi.” Hoàng đế cuối cùng chỉ để lại một lời vô lực như vậy, liền xoay người ly khai tẩm cung Vinh Khô.

● ● ●

Vinh Khô ngồi một mình trên giường, từ đầu đến cuối thần sắc vẫn thản nhiên.

“Điện hạ. hiện tại người vẫn còn phát sốt, mau chóng nằm nghỉ. . .”

“Lam Minh?”

Lam Minh vội vàng gượng cười một cái, chực nhớ đến Vinh Khô đã không thể nhìn thấy, sắc mặt liềm ảm đạm đi, ngoài miệng nhẹ nhàng lược lời giải thích “Hoàng thượng bảo người đã quen nô tài hầu hạ nên đã đặc biệt khai ân, miễn tội cho nô tài, để nô tài quay về Thanh Thu cung, cố gắng chăm hầu hạ người.”

Vinh Khô cười cười, có chút áy náy nói “Lam Minh, mấy ngày nay khổ cho ngươi.”

Lam Minh vội vàng trả lời “Khiến Điện hạ lo lắng, kỳ thật nô tài ở thiên lao cũng không có chịu khổ gì, nhưng lại làm Điện hạ bận tâm.”

Nói xong, thanh âm y có một chút nén lại. Ở chung đã sáu năm, Lam Minh không phải chưa từng nghi hoặc, cảm thấy chủ tử của mình lúc nào cũng là bộ dáng như thần du, nhưng mà. . . hắn tới bây giờ cũng không ngờ, mắt người này vậy mà lại có vấn đề.

Người này, bội thụ thánh quyển, rõ ràng là người chói mắt đến cực điểm, nhưng bởi vì hắn im lặng, hắn đạm bạc, xa cách, mơ hồ. .

. . . khiến cho người ta không thể nào nắm bắt được, không thể nào rõ ràng được.

Lam Minh thậm chí cảm thấy, bản thân y dường như cũng chưa từng chân chính hiểu rõ người trước mắt này.

“Điện hạ . . .”

Vinh Khô giật mình, nghe được trong thanh âm của người xen lẫn nghẹn ngào, trong lòng có chút cảm động, liền loan loan khóe môi, đưa tay mò mẫm hướng đến Lam Minh đang quỳ bên dưới, nhẹ nhàng vỗ bả vai y.

“Mắt của ta không phải hư hẳn, hơn nữa, việc này vốn không phải lỗi của ngươi.”

Áp chế chua xót dâng lên trong lòng, Lam Minh cười trả lời “Để Điện hạ chê cười, nô tài thật sự là bất cẩn. . .Hoàng thượng lúc nãy có nói, nhất định sẽ chữa khỏi hẳn nhãn tật của người.”

Vinh Khô nghe thấy, chỉ nhẹ giọng đáp rồi nhắm mắt “Lam Minh, ngươi vừa ra khỏi lao, trước cứ đi nghỉ ngơi. . . Về phần ta, ngươi cứ để những người khác lo là được rồi.”

_______________

1 Tâm kinh đảm chiến : lòng kinh sợ, mật run rẩy (người ta ví von đảm=mật=can đảm, run rẩy mật tức là sợ hãi dã man ý)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.