Thiếu niên trên lưng ngựa một thân huyền sắc nhung trang, tư thế oai hùng hưng phấn, đi đi lại lại ở đầu quân. Chờ đến khi các tướng sĩ lần lượt khuất dần trong phạm vi tầm mắt của chúng nhân, y đột nhiên quay đầu lại, trên mặt loan một nụ cười sáng sủa rực rỡ, nhìn về phía cổng thành liều mệnh vẫy tay.
Lam Minh nhìn về người trầm tĩnh bên cạnh “Điện hạ, hình như Phó tiểu công tử đang hướng về bên này hô cái gì.”
Vinh Khô không lên tiếng trả lời, chỉ thản nhiên nhìn các tân binh đang càng lúc càng xa dần.
“Hồi phủ đi.” Một lúc sau, hắn đạm thanh nói, xong liền xoay người rời đi.
Lam Minh vội vàng đi theo, bước chân theo sát Vinh Khô.
Xe ngựa chạy qua phố xá phồn hoa, Vinh Khô ngồi ngay ngắn trong xe, dựa vào vách xe lắc lư, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày Phó Hòa Cẩn cùng quân đi đến biên cương Tây Bắc. Đầu năm, tại hội thí võ Đại Hạ quốc, Phó Hòa Cẩn vừa tròn mười lăm vừa tham dự đã đoạt khôi, trở thành đương kim Võ Trạng nguyên. Sau đó, y vẫn nhiệm chức trong ngự lâm quân.
Mấy ngày trước, Hoàng đế hạ lệnh, huy động một đoàn tân binh đi Tây Bắc, Phó Hòa Cẩn nhận mệnh trở thành tân giáo úy trong quân doanh.
● ● ●
Chớp mắt hai năm đã trôi qua, hết thảy đều lặng lẽ chuyển biến.
Lúc Vinh Khô xuất cung kiến phủ, Hoàng đế tán thưởng hắn thông duệ, phong làm Lý Thân Vương. Sau đó hắn vẫn nhậm chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-kho-hoa-nien/2085691/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.