Phạm ‘tiểu trư’, mỗi ngày tới cố định thời khắc, bản thân sẽ tự động mệt nhọc đi ngủ. Ta cũng thay y phục, rửa mặt xong, tính toán kéo chăn lêngiường. 
Lan Phương lại đi vào đến, nhỏ giọng bẩm báo nói:” Nhị nãi nãi, Nhị gia còn đang tại Hà Đình uống rượu giải sầu.” 
” Hử ? Hắn không có đi đến chỗ Tôn di nương bên kia sao?” 
” Mới vừa rồi Tôn di nương đi khuyên Nhị gia trở về nghỉ ngơi. Không biết nói gì đó, Tôn di nương khóc đi trở về.” 
Ta nghĩ nghĩ, ” Lộng vài món ăn nhẹ nhắm rượu, hâm nóng một bầu rượu, sauđó nhóm bếp lò tại kia và phao một hồ trà nóng, ta lập tức sẽ tới.” 
“Vâng.” 
Thay một bộ quần áo thanh lịch, buổi tối cũng không cần mang trang sức, táikhoác thêm một áo choàng , trong tay lại mang một cái cho Phạm Tằng, tadẫn theo người đi tìm hắn. 
” Sao lại tới đây? Chưa ngủ sao?” 
” Chưa”, ta khoác thêm áo choàng cho hắn,” Dưới ánh trăng độc ẩm, chẳng phải tịch mịch sao ? Ta đến uống rượu chung thế nào?” 
Hắn giương mắt cẩn thận nhìn ta, cầm tay của ta, gật đầu, lại nói:” Nam nhi hôm nay cùng thưòng ngày lui tới rất không giống nhau.” 
” Tốt hay không tốt?” 
” Thưòng lui tới cũng tốt, lúc này cũng tốt.” 
Ta đem bầu rượu lạnh của hắn đặt trên bếp lò hâm nóng, rồi rót cho hắn vàbản thân ta một ly nhiệt rượu. Nhẹ nhàng cụng chén với hắn, ta bản thânkính trước. Hắn mỉm cười, cũng bưng lên rượu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy/2463977/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.