Tin tức Trần Thiện Chiêu đã đến khiến mẫu tử hai người đồng loạt sửng sốt. Hiền phi phản ứng thật mau, cuống quít giơ tay áo lau nước mắt, sau đó ôm cánh tay Trần Thiện Ân, xoay người nhi tử đang đờ đẫn đối mặt với bà rồi nói một cách dứt khoát: “Thái Tử điện hạ xưa nay nhân ái lương thiện tài đức sáng suốt, biết bao nhiêu người được cứu nhờ những lời thẳng thắn can gián của Thái Tử. Lần này chỉ cần chúng ta đi khẩn cầu xin Thái Tử ban ơn tha thứ, nhất định Thái Tử sẽ mềm lòng! Thiện Ân, ta cầu xin con, đừng ngoan cố đi chịu chết như vậy, chẳng lẽ muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Thấy mẫu thân chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin mình, Trần Thiện Ân chần chờ hồi lâu, cuối cùng đờ đẫn gật đầu. Hiển nhiên, Hiền phi thậm chí không kịp sửa sang dung nhan đã vội vàng dẫn đầu ra cửa nghênh đón. Nghĩ lại trong mấy năm qua tuy bà là một Hiền phi cao quý, thế nhưng tuổi xuân tươi đẹp đã tàn dung nhan già đi, còn không có được tình cảm cùng nắm tay nhau mưa gió chung thuyền giống như Phó thị và Hoàng đế, đúng là có tiếng mà không có miếng, Trần Thiện Ân chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng đợt đau đớn, hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Tuy nhiên, khi Trần Thiện Ân ra chính điện của Khôn Ninh Cung, nhìn thấy sau lưng Trần Thiện Chiêu là Đại Tổng quản Mã Thành của Càn Thanh Cung, cỗ dũng khí khó khăn lắm mới gom được đã nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604417/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.