Trong Đông Noãn các của Lệ Chính điện, Chương Hàm mỉm cười nhìn đôi nhi nữ tay nắm tay tiến vào. Tuy Trần Hi phải gởi nuôi ở Khôn Ninh Cung, nhưng cũng may nàng có nữ nhi Trần Kiểu, sau khi mãn tang Thái tổ hoàng đế thì có thêm nhi tử Trần Mân. Hiện giờ Trần Mân mới hai tuổi, trước tiên học kêu phụ mẫu, kế tiếp mau chóng học xong không ít câu chữ, làm nàng và Trần Thiện Chiêu đều rất kinh ngạc mừng rỡ.
“Nương, Thanh Diên quá nghịch ngợm, lại làm dơ váy con rồi!” Trần Kiểu bảy tuổi mặt mày như họa, buông tay đệ đệ hành lễ xong bèn chạy đến bên cạnh Chương Hàm kéo tay mẫu thân méc: “Con muốn dạy Thanh Diên viết chữ, nhưng đệ ấy bôi mực đầy tay rồi làm dơ váy con!”
Chương Hàm tức khắc bật cười: “Đệ đệ mới hai tuổi mà con bắt nó viết chữ, cho dù "dục tốc bất đạt" cũng không làm đến mức như con!”
“Nhưng không phải nương bắt con mỗi ngày đều luyện một trang chữ sao? Hiện giờ Thanh Diên đã có thể miễn cưỡng cầm được cây bút mảnh nhất.” Trần Kiểu nghi hoặc ngẩng đầu, cô bé vừa bắt đầu học Kinh Thi và Luận Ngữ bèn tò mò hỏi: “Nương, "dục tốc bất đạt" là gì?”
Chương Hàm cười kể cho nữ nhi nghe chuyện xưa liên quan đến câu "dục tốc bất đạt" để cô bé tự nghiệm ra. Thấy nữ nhi đang đứng im suy tư, Chương Hàm vẫy tay kêu Trần Mân lại gần. Nhìn nhi tử dường như biết đã phạm lỗi nên chột dạ trốn phía sau nhũ mẫu, nàng bèn nghiêm mặt. Quả nhiên, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604365/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.