"Đây là một trận thắng đến đúng lúc như cơn mưa trong mùa khô hạn!"
Mặc dù cự tuyệt đề nghị của thê tử, càng biết sau lưng tất nhiên là trưởng huynh Trần Thiện Chiêu xúi giục, nhưng bình tĩnh mà xem xét, tuy Trần Thiện Duệ không muốn trấn thủ Bắc Bình nhưng trong lòng không phải không hứng thú với ý niệm được ra ngoài lãnh binh. Nếu lần này Trần Thiện Gia lãnh binh chinh phạt không hiệu quả, đến lúc đó hắn sẽ xin ra trận, khi mã đáo thành công tất nhiên càng thêm vang danh thiên hạ. Thế nhưng không ai ngờ được, Trần Thiện Gia còn chưa kịp khởi hành thì vị Chương Phong chẳng ai biết danh kia lại có thể đánh ra một trận chiến thắng lợi ngoài dự đoán, hơn nữa là đại hoạch toàn thắng!
Ngay lúc này, đứng trước cửa chính phòng Bằng Dực quán, hắn ổn định tâm tình rồi vén mành đi vào, nhưng phát hiện trong gian nhà lớn không có một ai. Hắn kêu Toàn Cơ và Thiên Hành nhưng không nghe tiếng đáp thưa. Quá sốt ruột, hắn lập tức vọt vào Đông phòng, lộn trở ra Tây phòng, cuối cùng ôm một tia hy vọng nhìn lướt qua phía sau minh gian, trong lòng nặng trĩu. Từ sau buổi tối hôm đó, hắn và Vương Lăng không nói với nhau câu nào, mà thê tử là người kiêu ngạo đến tận xương tủy, chẳng lẽ sẽ làm ra chuyện gì khiến người trở tay không kịp? Nghĩ đến lúc nãy vừa bước vào sân, phát hiện không có một bóng người hắn còn cảm thấy may mắn có cơ hội làm hòa với thê tử, nhưng trước mắt trong lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604359/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.