Có thêm một đứa bé, mấy ngày này Khôn Ninh Cung tự nhiên náo nhiệt hơn nhiều. Tuy Trần Hi chỉ nói được mấy câu, nhưng có đôi khi không hài lòng vẫn mở to cổ họng mà gào, tiếng khóc kinh thiên động địa làm Hoàng Hậu Phó thị lĩnh hội thật sâu cảm giác muốn ném nhóc lên nóc nhà của Trần Thiện Chiêu lúc trước cũng không phải khuếch đại. Dù vậy, khi ông tướng con ngoan ngoãn an tĩnh thì lại đáng yêu vô cùng, ít nhất làm cho Phó thị đã nhiều năm không ôm trẻ nhỏ cảm nhận lại niềm vui sướng khi nghênh đón con cái chào đời.
Lúc này, bà ngồi trên nhuyễn tháp nhìn cung nhân hối hả đuổi theo Trần Hi đang chạy loạn khắp nơi, tiếng kêu Hoàng trưởng tôn liên tục vang lên ồn ào vô cùng, thế nhưng Phó thị xưa nay ghét nhất cục diện hỗn loạn lại luôn cười tủm tỉm. Mãi đến khi bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo Thái Tử phi điện hạ đến vấn an, bà mới ngẩng đầu lên.
“Mau cho nàng tiến vào.”
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”
Thấy Chương Hàm vừa vào nhà là ánh mắt đã lướt qua người Trần Hi, ngay sau đó mới tiến lên hành lễ, trong lòng Phó thị hiểu rõ, gật đầu xong bèn ra hiệu cho người mang ghế dựa lại gần. Chờ Chương Hàm ngồi xuống, bà phân phó nhũ mẫu Nhạc ma ma qua dắt Trần Hi lại đây. Thấy ông tướng con mau mắn chạy ào tới trước mặt mình, ngoan ngoãn bắt chước theo nhũ mẫu quỳ xuống, ra hình ra dáng chắp tay hành lễ kêu tổ mẫu, bà không khỏi phì cười, kéo Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604343/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.