Chắp tay sau lưng đứng trong thư phòng của căn nhà Trần Thiện Ân ở tạm, Trần Thiện Chiêu mặt trầm như nước thật lâu không lên tiếng. Nếu không nhờ An Quốc Công Thế tử đích thân tới gặp, hơn nữa thề thốt khẳng định không điều tra lầm, nếu không phải mình đến đây và chứng kiến tận mắt, chàng ta khó mà tin được mình tốn công tìm kiếm Trần Thiện Thông biết bao lâu hóa ra lại trốn ở chỗ Trần Thiện Ân. So sánh với cảnh tượng đẫm máu lúc nãy, sự phát hiện này còn đánh sâu vào tinh thần anh chàng hơn, màn máu me vừa rồi chẳng tính là gì.
Chuyện xảy ra vừa rồi đối với Trần Thiện Chiêu không tính là gì nhưng đối với Trần Thiện Ân lại là đả kích lớn lao. Lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu, hắn cúi đầu không biết nên nói gì, mãi đến khi trước người truyền đến giọng phẫn nộ của trưởng huynh, hắn mới hồi thần.
"Rốt cuộc Trần Thiện Thông đã nói gì với đệ? Sao đệ dám che giấu thằng khốn nạn mà Hoàng gia gia căm thù đến tận xương tuỷ? Đệ có biết những năm gần đây hắn làm ra những chuyện bỉ ổi đến độ nào không, có biết lần này chính hắn đã rải rác tin tức bất lợi với phụ vương hay không?"
Sau khi sự tình bùng phát, Trần Thiện Ân vẫn luôn trong tâm trạng rối bời, lúc này nghe trưởng huynh đổ ập xuống một trận răn dạy, hắn giãy giụa hồi lâu cuối cùng mặt mày xấu hổ giải thích: "Hắn tới tìm đệ, chỉ nói là biết chỗ phụ vương mất tích. Bởi vì lúc đó bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604311/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.