Sức khỏe Hoàng đế tuy còn lâu mới tốt hoàn toàn, nhưng hằng ngày gặp người sẽ không chốc lát là mệt mỏi như trước. Khi ngài thấy nhũ mẫu nơm nớp lo sợ bế bé con đưa tới, Hoàng đế xua tay nói: “Đứng gần chút là đủ rồi. Trẫm còn nhớ lần trước đi thăm nó, nó gào khóc vang dội chẳng cho trẫm chút mặt mũi nào, thanh âm suýt nữa có thể khiến người bị điếc. Trước mắt trẫm không muốn thử lại một hồi.”
Nghe Hoàng đế mắng yêu, Chương Hàm mỉm cười: “Thần Húc cái gì cũng tốt, chỉ là tiếng khóc quá lớn. Thiếp thân không gặp bé mấy tháng, vừa mới bế lên là bé đã gào khóc một trận, buông ra thì im ngay.”
“Sợ người lạ đấy thôi, thằng bé còn nhỏ, chờ lớn chút là ổn mà. Trong cung ra ra vào vào nhiều người như vậy, trẫm không tin sau này gặp bao nhiêu người thì nó vẫn còn hơi sức để khóc!”
Hoàng đế âu yếm ngắm nhóc con đã lớn lên nhiều sau mấy tháng. Bởi vì hiện giờ trời nóng lên rồi, nhóc con mặc đồ ít đi để thoáng mát, trông càng trắng trẻo mập mạp bụ bẫm đáng yêu, có thể thấy được nuôi dưỡng rất tốt ở Bắc Bình. Hoàng đế ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được vươn ngón tay thô ráp chọc chọc vào má ông tướng nhỏ. Thấy Trần Hi bắt đầu mếu máo muốn khóc nhưng dường như vẫn cố nhịn, Hoàng đế cảm thấy rất thú vị, lại nhẹ nhàng xoa xoa vành tai mềm mại của bé. Lúc này ông tướng con lập tức chẳng nể tình chút nào khóc rống lên, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604305/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.