Đứng ngoài cửa, Vương Lăng thở phào như trút được gánh nặng, bất chợt mặt hơi đỏ lên, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc khác thường.
Không phải ai cũng cho rằng Trần Thiện Chiêu là con mọt sách hay sao? Hãy nghe những lời Trần Thiện Chiêu vừa nói kìa, cho dù Trần Thiện Duệ trải qua chuyện nam nữ cực sớm, khi đã định hôn sự thì liên tiếp ra vào phủ Định Viễn Hầu, ở trước mặt nàng cũng khoe khoang vài bài thơ tình chính chàng ta sáng tác, nhưng rốt cuộc sau khi đấu võ bị bại dưới tay nàng bèn lập tức chuyển sang luyện tập ở Diễn Võ Trường và đọc binh thư thể theo sở thích của nàng, làm sao nói ra lời âu yếm êm tai như Trần Thiện Chiêu? Còn Hoàng đế nghe Trần Thiện Chiêu nói Lục Hữu Cung tới muộn nên không tính là người đầu tiên bám theo, vốn dĩ thầm lắp bắp kinh hãi, nghĩ rằng Trần Thiện Chiêu luôn luôn không nói không rằng mà cũng có kẻ ánh mắt sắc bén muốn đầu phục. Đến khi nghe được hai câu cuối, tuy ngài đã một đống tuổi nhưng cũng không khỏi hồi tưởng lại những ngày tháng phóng túng khi còn trẻ, khóe miệng chợt nhếch lên mỉm cười. Mặc dù bên trong vẫn truyền ra giọng mắng mỏ của Chương Hàm và tiếng dỗ dành của Trần Thiện Chiêu, nhưng Hoàng đế không còn hứng thú nghe lén, quay người đưa tay ra hiệu cho Vương Lăng lưu lại, còn mình thì chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Lộ Khoan dẫn đầu mấy nội thị trầm mặc ít lời lập tức vây quanh, còn cẩn thận hầu hạ Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604303/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.