Trong sân viện, Chương Thịnh mệt như cún đang thở hổn hển. Vương Lăng đứng bên cạnh biết vừa nãy những cử tử thi rớt đã chạy ra ngoài xem náo nhiệt, còn những người trúng cử nếu không tham gia thì phần lớn đang ở trong phòng tiếp tục khêu đèn khổ học, thở phào nhẹ nhõm đồng thời không nhịn được cười thâm sâu nhỏ giọng nhận xét: “Nhìn không ra Chương Chỉ huy lại có mưu kế chất chồng như vậy, nghĩ ra cách xúi giục cử tử thi rớt của các hội quán tập trung lại đây, mấy kẻ tai mắt kia làm sao còn rảnh rang chú ý tới chúng ta?”
“Quận vương phi đừng cười nhạo ti chức. Một Chỉ huy thiêm sự nho nhỏ... đâu thể nào nghĩ ra nổi kế hoạch như vậy? Đấy chính là chủ ý của Thế tử gia, ti chức chỉ đáng thương bị làm chân chạy mà thôi!” Nghĩ đến Trần Thiện Chiêu thản nhiên phán một câu rồi mình không thể không đi theo làm tùy tùng mệt nhọc một phen, khích động sĩ tử Nam Bắc mở cuộc tranh tài công khai, lúc này mới bình an đưa Trần Thiện Chiêu vào hội quán Bắc Bình, Chương Thịnh nhịn không được trong lòng dâng lên một nỗi uất ức thấu trời xanh.
Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra, chỉ cần động động mồm mép chút xíu là người khác phải chạy gãy chân! Nhìn Vương Lăng trầm ngâm nhìn gian phòng đóng chặt, vẻ mặt dần dần có chút ngơ ngẩn, Chương Thịnh ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Lúc nãy Thế tử gia có kể, vì muốn sớm đoàn tụ với mọi người, Thế tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604283/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.