“Đại ca?”
Chương Thịnh thấy Vương Lăng không quay đầu nhìn lại mà chỉ đến ngồi cạnh Chương Hàm, nghĩ về màn xấu hổ vừa rồi, hắn rất muốn chạy trối chết nhưng cuối cùng vẫn quỳ một gối thi lễ: “Xin Thế tử phi và Quận vương phi thứ cho ti chức lỗ mãng... Thật sự khó khăn lắm mới biết được nơi đặt chân của nhị vị, tình thế cấp bách bèn trực tiếp xâm nhập, kết quả...”
Nói tới đây, hắn nhớ tới lúc nãy Vương Lăng vừa phóng qua cửa sổ là lập tức tung chiêu, chiêu nào cũng trí mệnh, nhịn không được lòng còn sợ hãi. Nếu không nhờ hắn lăn lê bò lết trên chiến trường, võ nghệ đều luyện để giết người mà bản lĩnh bảo mệnh cũng là nhất đẳng, chỉ sợ một chút không lưu ý sẽ thật sự không chỉ là mất mặt mà mạng cũng chẳng còn. Anh chàng đang cúi đầu hồi tưởng, đột nhiên nghe Chương Hàm phì cười, bất giác ngẩng đầu lên.
“Đại ca, đây không phải trong vương phủ, ca và Tứ đệ muội cũng đã đánh nhau rồi, trước mắt đâu cần giữ lễ tiết như vậy, ca đứng lên đi.”
Chương Hàm vốn không hy vọng Chương Thịnh trở lại kinh thành nguy cơ tứ phía, nhưng người cũng đã tới rồi, muốn đuổi đi lại là điều mơ tưởng, nàng đành bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực này. Chờ Chương Thịnh lưỡng lự đứng lên, căn bản không dám nhìn Vương Lăng, nói một câu xin phép cho ti chức tạm lánh rồi cuống quít rời phòng, Chương Hàm bèn nhịn không được liếc Vương Lăng một cái. Thấy cô nàng đang thản nhiên rửa sạch đôi chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604275/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.