Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Converted by Leo Sing in Wikidich
Trong Đông Noãn các của Càn Thanh cung, Hoàng đế nằm nghiêng trên trường kỷ đọc sách đã thật lâu không cử động, một trang sách kia dường như được ngài nghiền ngẫm vô số canh giờ, thậm chí không cần phải sang trang. Tuy nhiên, các thái giám cung nữ trong phòng không ai cho rằng Thiên tử tôn quý của Đại Tề đang ngủ gật hoặc phát ngốc, bởi vì đôi mắt vô cùng sắc bén thỉnh thoảng quét một vòng. Người bị Hoàng đế nhìn lướt qua đều cảm thấy bắp chân run rẩy hoặc ngầm rùng mình.
Thật ra Lý Trung phụng dưỡng bên cạnh biết rõ vì sao Hoàng đế lại cho mọi người cảm giác áp chế mạnh mẽ như vậy. Ông nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt rồi thì thào: “Hoàng Thượng, hay là nô tài phái người đi Vũ lâm vệ hoặc Phủ quân hậu vệ, bảo bọn họ. . .”
“Phát sinh loại sự tình này, hóa ra còn phải đợi ý chỉ của trẫm hay sao?” Hoàng đế nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ mỉa mai: “Nói vậy có nghĩa là nếu trong cung có kẻ mưu nghịch, bọn chúng cũng muốn án binh bất động, chờ người trong cung phá tan vòng vây trùng trùng đến chỗ bọn chúng giao ra mật chỉ của trẫm, sau đó bọn chúng lại phải tỉ mỉ kiểm nghiệm thật giả rồi mới có thể chậm rì rì xuất binh cứu giá?”
Giọng điệu tru tâm như vậy, cho dù Lý Trung đã đi theo hầu hạ Hoàng đế vài thập niên cũng không hề dám đáp lời. Thấy ánh mắt Hoàng đế lại dừng trên trang sách, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/4604240/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.