Chương trước
Chương sau
Edited by Bà Còm in Wattpad
Hôm nay các quý nhân đến phủ Triệu Vương quá nhiều, cho nên bất luận là thân vương hay công chúa đều cực kỳ ăn ý không dùng xa giá hoặc phượng kiệu yêu cầu đoàn nghi thức đông đảo dẫn đường. Thái tử dĩ nhiên cũng không dùng Hoàng Thái tử kim lộ, chỉ ngồi chung với Thái tử phi trên chiếc xe ngựa hơi xa hoa chút xíu mà thôi. Thời khắc này, thấy cửa chính mở rộng, một đám người đứng trước đại môn hành lễ, Thái tử mỉm cười vội đưa tay ra hiệu miễn lễ.
“Hôm nay mọi người đều tới đây mừng sinh nhật của Thiện Chiêu, chỉ theo gia lễ không hỏi quốc lễ, mau mau đứng lên!”
Sau khi Thái tử phi đích thân đến nâng dậy Công chúa Ninh An lớn tuổi nhất do Hoàng hậu quá cố sở sinh, mọi người đều đồng loạt đứng dậy. Thái tử vẫy tay kêu Trần Thiện Chiêu lại gần, quan tâm hỏi han sức khỏe một hồi, xác nhận Trần Thiện Chiêu qua ngày mười lăm tháng mười một sẽ đi biên soạn điển tích, rốt cuộc mới nở nụ cười. Chờ khi Thái tử gặp xong một số người, nam nữ lại phân thành hai nhóm giống như lúc nãy, mỗi bên bắt đầu vào tiệc.
Dùng xong cơm trưa, nữ khách tập họp tại sân khấu trước Thủy Nguyệt hiên chờ xem kịch. Thẩm cô cô tự mình đưa tới mục lục vở diễn, Chương Hàm mỉm cười hai tay dâng lên trước mặt Thái tử phi. Thái tử phi nhìn lướt qua rồi cười nói: “Hôm nay là ngày đẹp như vậy, nên chọn vở nào vui mừng một chút, hay là 'Bát Tiên qua sông' đi?”
Thái tử phi chọn xong, Chương Hàm nhìn về phía Ngô thị nháy mắt ra hiệu, Ngô thị liền tiếp nhận bảng mục lục, thay chủ nhà đưa tới tận tay Công chúa Ninh An. Trước nay Ngô thị luôn luôn không ra mặt không nói lời nào, lần này bỗng dưng đổi tính khiến mọi người phải dụi mắt mà nhìn, ngay cả Công chúa Ninh An cũng ngây người ngạc nhiên. Đọc lướt qua bản mục lục, Công chúa Ninh An nhíu mày nói: “Đây thật đúng là làm khó ta, nhìn trúng đều là những vở bi thương không hợp khung cảnh.” Nhận xét xong bèn trầm ngâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngô thị nói, “Hay là ngươi hãy giúp ta chọn một vở?”
Ngô thị thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, vốn dĩ chân đã bắt đầu mềm nhũn lại còn nghe Công chúa Ninh An đề nghị như thế, nàng càng cảm thấy bất an. Đúng lúc này, Ngô thị nghe bên tai truyền đến giọng Chương Hàm.
“Nếu Nhị cô cô đã nói vậy, tẩu tử hãy chọn một vở nhé!”
Ngô thị ngẩng đầu liếc Chương Hàm một cái, thấy nàng nhìn mình gật đầu, lập tức nhớ tới những lời đề điểm của Chương Hàm, đột nhiên không còn thấp thỏm nữa. Nhìn chằm chằm bản mục lục thật dài hồi lâu, Ngô thị ngẩng đầu lên tiếng: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Triệu Vương Thế tử, hơn nữa Thế tử vừa thành hôn mới có mấy ngày, đúng là song hỷ lâm môn, hay là chọn vở Song Hỷ Lâm Môn vừa ra đi ạ.”
Công chúa Ninh An tức khắc mỉm cười gật đầu liên tục: “Tốt, tốt, chủ ý này không tồi! Hãy chọn Song Hỷ Lâm Môn, vở này vừa náo nhiệt lại vừa vui vẻ, lúc nãy ta nhìn lướt qua đã bỏ sót!”
Thế là Ngô thị mỉm cười cầm bản mục lục tiếp tục đi xuống mời các vương phi công chúa chọn kịch. Không thiếu được có người hài hước hỏi: “Ngày thường chuyện gì ngươi cũng lười nhác không lộ mặt, tại sao lần này tiệc mừng thọ của Triệu Vương Thế tử, ngươi bỗng nhiên tận tâm đến thế?”
Trước đó Chương Hàm đã phân tích qua, nếu mình nhất thời sửa lại thái độ lúc xưa khó tránh khỏi sẽ có người dò hỏi, vì thế đã sớm bàn bạc với nàng cách trả lời. Lúc này, Ngô thị thản nhiên mà thành khẩn nói: “Mong các thẩm thẩm thông cảm, cháu là Hoàng tôn tức đầu tiên, tính tình lại nhát gan, cảm thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cháu nên hoảng loạn không dám ra gặp ai. Hiện giờ rốt cuộc nhiều thêm một vị đệ muội mà tụi cháu vừa gặp đã thân, hôm nay là một ngày trọng đại như vậy, đệ muội mà sơ ý một chút sẽ không tiếp đãi chu toàn, cháu đương nhiên phải giúp đỡ chút đỉnh.”
Ngô thị nếu chịu tự nhận lúc trước nhát gan, lại nói thẳng lần này vừa gặp Chương Hàm đã thân, bốn phía tức khắc vang lên tiếng cười. Có người kinh ngạc, có người thấy kỳ, có người trêu ghẹo, cũng có người ngầm hừ lạnh khinh thường. Công chúa Gia Hưng đã sớm biết tính tình Chương Hàm, vì thế nhận ra ngay lời nói của Ngô thị là thật lòng.
Ngô thị đi vòng quanh mời mọi người chọn vở diễn xong bèn tiến đến đứng gần Chương Hàm nói chuyện. Hai người chỉ nói được dăm ba câu rồi lại tự mình bưng trái cây tới mời các trưởng bối dùng. Chương Hàm vừa đến trước mặt Công chúa Gia Hưng thì Công chúa mỉm cười vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ta thật không nhìn lầm cháu, đúng là người luôn có lòng tốt!”
“Thập nhị cô cô mới chính là người tốt nhất, không phải sao?” Chương Hàm thấp giọng đáp trả khiến Công chúa Gia Hưng bật cười nguýt nàng một cái. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Trừ cách đó không xa trông có vẻ ủ rũ, bèn quan tâm hỏi, “Dạo này vài lần gặp Thập bát thẩm đều thấy thẩm ấy có chút uể oải, không biết có chuyện gì thế ạ?”
Nếu dựa theo thân thích thì Cố Trừ có thể kêu Công chúa Gia Hưng một tiếng tẩu tử hoặc có thể xưng một tiếng cô nãi nãi, hơn nữa xưa nay Công chúa Gia Hưng là người tính tình lanh lẹ, cho nên Chương Hàm mới nhịn không được hỏi thăm. Lời này vừa nói ra, sắc mặt Công chúa Gia Hưng tức khắc âm trầm, một hồi lâu đột nhiên đứng dậy kéo Chương Hàm cùng đi.
“Ta và chất tức nhi đi tránh ra nói chuyện riêng một chút, các vị đừng tới nghe lén nhá!”
Lời này của Công chúa Gia Hưng khiến mọi người xung quanh cười ồ. Chương Hàm hướng về phía mọi người hành lễ xin lỗi rồi nhìn Ngô thị nói: “Thật không phải phép, lại nhờ tẩu tử chịu khó giúp cho một lát.”
Mặc dù trong lòng Ngô thị chẳng có bao nhiêu tự tin, nhưng nghĩ tới Chương Hàm cảnh tỉnh về vụ liên quan đến người nhà, nàng vẫn cố gắng can đảm nói: “Không có sao đâu, đệ muội cứ bồi Thập nhị cô cô đi nói chuyện, nơi này ta giúp muội tiếp đãi!”
Ra khỏi Thủy Nguyệt hiên, Công chúa Gia Hưng tức khắc sầm mặt. Chương Hàm biết ý đưa tới gian thính phòng lúc nãy ngồi nói chuyện với Ngô thị. Công chúa vừa yên vị liền thở dài một hơi bắt đầu than: “Cháu cũng biết rồi đó, từ nhỏ nàng ta đã tinh thông thi văn, chính là tài nữ hiếm có trong đám thiên kim nhà huân quý, đương nhiên có chút kiêu kỳ. Khổ nỗi đệ đệ của ta tuy là người sống nội tâm nhưng cũng rất kiêu ngạo. Hai người bọn họ khi mới thành hôn cũng coi như yên ổn, nhưng ai ngờ một lần đệ đệ yết kiến Đông Cung trở về lại muốn nạp một cung nữ, hai người liền bắt đầu giận dỗi. Tới nay đã vài tháng rồi mà coi bộ vẫn chưa hòa hảo!”
Chương Hàm chỉ thuận miệng quan tâm một câu, thấy phản ứng của Công chúa Gia Hưng lớn như vậy liền biết sự tình không đúng, hiện tại nghe được hóa ra là vì việc này, nàng tức khắc ngây ngẩn cả người. Sự việc liên quan đến Đông Cung, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Vụ này Cố gia Thái phu nhân có biết chưa ạ?”
“Sao lại không biết?” Công chúa Gia Hưng bất đắc dĩ lắc đầu, bực bội kể, “Mẫu phi giáo huấn đệ đệ ngốc của ta một trận, lão tổ tông và nương cũng kêu Trừ nhi muội muội trở về dạy dỗ, nhưng hai người vẫn căng với nhau tới hiện tại. Cùng lắm chỉ là một cung nữ, bộ dáng nhu nhược co rúm, lại không phải nhan sắc khó lường gì, chẳng hiểu sao đệ đệ lại nhất định mang về từ Đông Cung, hàng ngày đều để nó ở bên cạnh hầu hạ. Nếu không phải đệ đệ của ta sống nội tâm, lại còn là đứa bướng bỉnh, mẫu phi hận không thể lôi cung nữ kia đến trước mắt lập tức đánh chết hoặc đưa ra khỏi kinh thành!”
Chương Hàm theo bản năng cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng người là do Hàn Vương tự mình đưa từ Đông Cung về, mặc dù nàng coi như thân cận với Công chúa Gia Hưng nhưng cũng không thể trực tiếp chỉa đầu mâu về hướng Đông Cung. Nàng đang cân nhắc lựa lời mà nói như thế nào, chợt nghe Công chúa Gia Hưng cười lạnh: “Ta hiểu rất rõ đệ đệ của mình, người không có hùng tâm tráng chí gì nhưng mọi việc lại không muốn bị so sánh với người khác. Ta cũng không giấu cháu, trước đây mẫu phi vốn có ý muốn chọn cháu cho hắn, nhưng hắn lại cảm thấy Nhị tẩu Tam tẩu đều xuất thân từ phủ Quốc công, muốn nghênh vào một vị thiên kim công hầu. Kết quả khen ngược, người cưới vào được rồi thì hắn lại còn không biết đủ! Cũng không biết Thái tử phi nghĩ như thế nào, cung nữ trong Đông Cung toàn những đứa vừa ẻo lả vừa nhu mị, chẳng lẽ không sợ bọn chúng câu mất hồn Thái tử Cửu ca! Ôi trời ơi, ta không khuyên nổi Trừ nhi, từ trước đến nay ngươi làm việc nói chuyện đều rất trầm ổn, hôm nay giúp ta khuyên nó vài câu thử xem sao.”
Bị Công chúa Gia Hưng nhờ vả như vậy, Chương Hàm chợt nhớ tới hôm sau tân hôn đi yết kiến Đông Cung. Khi đó hấp tấp không quá để ý, hiện giờ ngẫm lại mới thấy đám cung nữ trong Đông Cung xác thật đều có nhan sắc xinh xắn nhu nhã, kém cỏi nhất cũng được coi là thanh tú. Trước mặt Công chúa Gia Hưng, nàng khó mà từ chối thẳng lời nhờ vả, chỉ an ủi vài câu rồi xảo diệu chuyển đề tài sang vụ đê Thái Bình. Nói đến đoạn Thái tử xử lý công bằng, Thái tử phi tiến cử cho mình vài chưởng quầy, Công chúa Gia Hưng tức khắc bật cười, trong tiếng cười rõ ràng toát ra một tia khinh thường.
“Luận xuất thân, vị Thái tử phi của chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp Tần Vương phi và Triệu Vương phi, nhưng luận về gia tài thì nhà nàng ta lại là số một số hai. Phương gia chính là đại địa chủ của Tô Châu phủ, nghe nói điền thổ ít nhất cũng mười vạn mẫu, cửa hàng sản nghiệp càng vô số kể. Nhớ trước đây Thái tử Cửu ca cưới nàng ta vào cửa, đám công chúa chúng ta liền có người cười nhạo Cửu ca cả đời ăn mặc không lo. Mấy năm nay, sản nghiệp thuộc mẫu gia của Thái tử phi đều kinh doanh rất tốt, thu nhập dĩ nhiên nhiều; theo lý mà nói thì chưởng quầy nàng ta tiến cử đáng lẽ đều là người tinh thông đạo kinh doanh, chỉ là...”
Công chúa Gia Hưng do dự một lát, kéo tay Chương Hàm ý bảo nàng ngồi bên cạnh, lúc này mới khuyên một cách chân tình: “Xưa nay mối quan hệ giữa Tam ca và Cửu ca rất bình đạm, hiện giờ Cửu ca là Thái tử, cháu tùy tiện tiếp nhận những người kia, sau này chỉ sợ Tam ca Tam tẩu tức giận. Không phải ta nhiều chuyện, nhưng cháu nên tìm biện pháp gì đó từ chối bọn chúng thì tốt hơn!”
Chương Hàm trước đó đã biết quan hệ giữa Công chúa Gia Hưng và Triệu Vương Phi Phó thị cực kỳ thân thiết, lúc này nghe được lời nhắc nhở quan tâm như vậy, nàng vô cùng cảm động. Cảm tạ xong, nàng đang muốn kể ra nỗi khổ tâm, đột nhiên thấy rèm cửa vén lên, hóa ra là Đan ma ma không kịp chờ thông báo đã hấp tấp bước nhanh vào phòng, vội vàng hành lễ sắc mặt nôn nóng nói: “Thế tử phi, không tốt, cửa hàng của vương phủ phố Tam Sơn xảy ra hỏa hoạn rồi ạ!”
Nghe vậy, Chương Hàm đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu rồi phân phó: “Phái người thông báo Chương Thịnh mang ít thân vệ đi xem là chuyện thế nào! Nếu lửa cháy lớn thì bảo bọn họ hỗ trợ dập tắt. Chờ cứu hỏa xong lập tức mang quản sự về gặp ta!”
“Vâng!”
Đan ma ma hành lễ lần nữa rồi nghiêm nghị lui ra. Lúc này, Chương Hàm mới quay sang Công chúa Gia Hưng đang bị kinh ngạc nói: “Thập nhị cô cô, cháu biết lời vừa rồi cô cô dạy rất đúng. Chỉ là, trước khi Thái tử phi tiến cử người thì vừa lúc Thái tử điện hạ tìm lại công đạo cho Thế tử gia, đao to búa lớn thanh trừng không ít người của Tam pháp ty, khi đó cháu đâu thể nào không cho Thái tử phi mặt mũi... Ai ngờ hôm nay liền xảy ra chuyện lớn như vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.