Trong Đông Noãn các của Càn Thanh Cung, Hoàng đế nhìn lướt qua mấy phần tấu chương trên bàn, sắc mặt căng chặt, một hồi vẫn không hề có dấu hiệu thả lỏng. Thật lâu sau, ánh mắt ngài dừng lại trên tờ tấu chương đang nắm chặt, tay kia siết lấy tay vịn mạnh đến nỗi gân tay như muốn co rút, hít một hơi thật sâu.
Hoàng đế vốn tưởng rằng đã giết Hàn Quốc công Thư Toàn thì sẽ không bao giờ còn ai vạch trần vết thương máu chảy đầm đìa chôn sâu tận đáy lòng ngài. Thế nhưng ngài thật sự không ngờ, trên đời này vẫn có kẻ muốn đâm vào huyệt đạo này, lại còn có thể viết thành tấu chương xen lẫn với các tấu chương khác trình lên cho ngài xem duyệt! Ngài sống một đời anh hùng, đuổi đám giặc Mông ra khỏi Trung Nguyên thống nhất quốc gia, mang lại cuộc sống thái bình cho bá tánh, vậy mà vẫn có người muốn lôi ra sai lầm từ xửa từ xưa khi ngài còn trẻ bị giận quá mất khôn, muốn dùng khuyết điểm này để ngồi lên đầu ngài?
Hoàng đế mở ra tấu chương trong tay một lần nữa, trên trang giấy trắng tinh chỉ có một hàng chữ rồng bay phượng múa thật bắt mắt! Ngài càng nhìn càng cảm thấy choáng váng, nhắm mắt lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông lỏng tay. Tờ tấu chương kia rơi vào chậu than nóng hừng hực bên cạnh, bị ngọn lửa sáng rực từng chút từng chút nuốt chửng. Cuối cùng, ngay cả bốn chữ "Thiên lí bất dung" khiến cho Hoàng đế bạo nộ cũng bị ngọn lửa bùng lên thiêu cháy thành tro.
Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/1148404/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.