Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ đã chuẩn bị tốt mang theo nữ nhi một nhà dọn đến Bảo Định phủ, vậy mà hôm nay khi trượng phu và trưởng tử trở về sắc mặt đều âm u, Lưu thị liền ẩn ẩn cảm thấy kế hoạch này chỉ sợ đã thất bại. Nghe Chương Thịnh tức giận bất bình mắng muội muội đầu óc có vấn đề, ngay cả đến đón mà cũng cự tuyệt trở về, mặc dù tim Lưu thị đau như bị dao cắt nhưng vẫn cố cười lắc đầu bênh vực, “Hàm nhi từ nhỏ đã có chủ kiến, tất nhiên có đạo lý riêng của nó. Chờ con bé lại đây hỏi nó kỹ càng cũng không muộn. Hiện giờ cứ miên man suy nghĩ đoán tới đoán lui cũng không ích lợi gì.”
Tuy trong miệng nói như vậy, đêm nay nằm trên giường Lưu thị vẫn lăn qua lộn lại không cách gì ngủ được. Khi bà xoay người lại phát hiện trượng phu bên gối cũng đồng dạng tỉnh rụi, đôi mắt như suy tư gì mà nhìn mình. Lưu thị nhịn không được thấp giọng hỏi: “Cha đám nhỏ à, ông nói xem có phải Hàm nhi còn có chuyện gì gạt chúng ta hay không?”
“Bà cũng nghĩ như vậy?” Nghe thê tử khẽ ừ một tiếng, Chương Phong không khỏi cười khổ, “Xem ra bà và tôi đều nghĩ giống nhau. Con bé này từ nhỏ đã bị Trương gia tiếp qua, học hành đều là những thứ thiên kim đại gia nên học, tâm tư cũng nặng hơn nhiều so với cô nương nhà tầm thường. Thằng nhóc Triệu Phá Quân tuy nói ấp úng nhưng bị tôi vặn hỏi ra không ít chuyện, chỉ sợ sự tình muốn thay con bé giấu chúng ta càng nhiều hơn! Bà ngẫm lại xem, Triệu Phá Quân lúc trước bởi vì trên chiến trường là người thứ nhất phát hiện Thát Tử đánh lén, sau đó lấy kỳ công luận quân công, danh tự vừa lúc hợp với tâm ý Triệu Vương, do đó mới được Triệu Vương điện hạ thưởng thức điều đến đội hộ vệ; thế nhưng xét lại trường hợp của tôi và Thịnh ca nhi, tuy nói liên tiếp có chút công lao nhưng đâu thể nào đến mức được Triệu Vương điện hạ chú ý? Đằng này không những lên chức, còn được điều tới dưới trướng Đông An Quận vương!”
“Không phải nói rằng Đông An Quận vương rất thưởng thức võ nghệ của Triệu Phá Quân và Thịnh ca nhi hay sao?”
“Triệu Vương điện hạ đâu phải chỉ có một mình Đông An Quận vương là nhi tử, không đến mức bởi vì một câu thích của Đông An Quận vương liền phá lệ như thế...” Chương Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó cầm tay lão thê nhẹ giọng nói, “Hôm nay trở về tôi không muốn nói chuyện trước mặt Sưởng nhi. Thật ra khi tôi và Thịnh ca nhi đến Cố gia, Thái phu nhân lại vì đích tôn tử Cố Minh mà hướng nhà chúng ta cầu hôn!”
“Cái gì?” Lưu thị khiếp sợ đến mức suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên.
“Cố gia Thái phu nhân có thân phận cao cỡ nào? Hai nhi tử đều được phong Hầu tước, nữ nhi là Thục phi quyền nhiếp lục cung, trưởng tôn lấy Công chúa, gia đình như vậy, đừng nói là nhi tử đích xuất, cho dù nhi tử thứ xuất thì nhà chúng ta cũng đã không thể trèo cao được rồi. Nhưng Thái phu nhân lại cứ trịnh trọng đề ra một mối hôn sự lạ lùng như vậy, bà nói xem có phải thật sự kỳ quái hay không?” Chương Phong nhịn không được dùng tay vỗ trán, thật lâu sau mới thấp giọng thì thầm, “Cho nên, chỉ có thể là dạo vừa qua Hàm nhi ở kinh thành làm chút chuyện gì mà chúng ta không biết... Đáng giận thằng nhóc Triệu Phá Quân cứ ấp úng bất tận không chịu nói ra toàn bộ sự thật. Tôi và Thịnh ca nhi lại mới vào kinh hai mắt bôi đen nên không dám lỗ mãng, tin tức gì đều hỏi thăm không đến!”
“Hàm nhi...”
Mặc dù ở trong bóng tối nhưng Chương Phong vẫn nhận ra thê tử khác thường, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bà rồi gằn giọng: “Ngày mai tôi tự mình đi đón con bé về đây, lấy cớ là sắp phải khởi hành, dù sao cũng phải đón con bé trở về đoàn tụ một hai ngày. Nếu đến lúc đó nha đầu thật không đáp ứng, tôi có phải trói nó lại cũng bắt nó phải đi!”
Cám ơn nếu vào thăm nhà ở w.att.pa.d
Chương Phong xưa nay là người nói được làm được, ngày hôm sau sáng sớm quả nhiên liền đến Cố gia. Chương Thịnh vốn định đi theo lại bị ông ra lệnh phải chờ ở nhà. Thái phu nhân rất sảng khoái đáp ứng, lập tức phân phó người giúp Chương Hàm thu thập hành lý cũng giống như lần trước cho Chương Hàm về trụ lại ăn Tết, ngoài Phương Thảo và Bích Nhân còn phái theo hai bà tử và bốn gia đinh hộ tống.
Mặc dù biết rõ mục đích phụ thân tới đón mình là gì, nhưng khi tiến vào nhị môn của ngôi nhà nhỏ ở ngõ Xa Nhi, thấy đệ đệ Chương Sưởng nhanh như chớp vọt lại trực tiếp nhào vào lòng mình, Chương Hàm vốn dĩ tâm cứng như đá chuẩn bị nói ra những lời trần tình đều bị nghẹn lại trong cổ họng. Thấy tiểu đệ ngửa đầu mắt trông mong nhìn mình, nàng không khỏi vuốt ve đầu tóc mềm mại cùng gương mặt ôn nhuận kia, một hồi lâu mới cười nói: “Đã không còn là nhóc tì mà vẫn giữ bộ dáng này, không sợ người ta chê cười!”
“Tỷ, mẫu thân đích tay làm cho tỷ một bộ xiêm y, tỷ đừng rời đi được không?”
Chương Hàm cảm thấy quả tim bị một câu này của tiểu đệ bóp thắt lại, biết nếu cứ đứng như thế chỉ sợ phải thất thố khóc òa ngay tại chỗ, nàng liền buông lỏng tay ra đổi đề tài: “Sưởng nhi, sau khi đệ vào kinh có từng ra ngoài dạo phố hay chưa?”
Thấy Chương Sưởng thành thành thật thật lắc đầu, nàng cười đề nghị: “Vậy đệ ở chỗ này chờ một chút, tỷ về phòng thay xiêm y nương mới làm cho tỷ, người một nhà chúng ta đã lâu không ra ngoài với nhau, tỷ dẫn đệ đi dạo phố một phen.”
Chương Thịnh chứa đầy một bụng nghi vấn muốn hỏi muội muội, thấy nàng vừa nói xong lập tức vào phòng, hắn sững sờ đứng yên tại chỗ. Chờ đến khi Chương Hàm thay đổi một thân áo vải váy vải cột khăn trùm đầu màu lam ra tới, một tay còn lôi kéo mẫu thân, đừng nói Chương Thịnh ngây ngẩn cả người, ngay cả Phương Thảo và Bích Nhân đứng phía sau trong sân viện cũng ngây ra như phỗng. Ngay cả Chương Phong, thấy Chương Hàm đến kéo Chương Sưởng rồi ba mẫu tử lập tức muốn ra cửa, cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cha, mau đuổi theo chứ! Đâu thể để nương và đệ đệ muội muội đơn độc ra ngoài!”
Chương Phong lúc này mới bừng tỉnh, lập tức phân phó cho Phương Thảo và Bích Nhân vẫn chưa kịp phản ứng: “Chuyện bên ngoài các ngươi không cần phải xen vào, hai người các ngươi cứ canh giữ ở nhà!”
Hãy ủng hộ người làm truyện ở [email protected]
Mặc dù Chương Hàm đã ngây người vài tháng ở kinh thành, nhưng trước đó mỗi lần ra cửa đều ngồi xe 'cưỡi ngựa xem hoa' lướt qua những đường phố cửa hàng, hiện giờ cứ thoải mái đi bộ ngoài đường cảm giác thật khác nhau rất lớn. Ra phố mới đi không xa thì Chương Phong và Chương Thịnh đã đuổi theo, nàng vẫn một tay kéo mẫu thân, một tay kéo đệ đệ, nhìn giống một nữ tử dân gia bình thường, dọc theo đường đi nhìn xem quán này ngắm nghía cửa hàng khác, thỉnh thoảng móc ra mấy văn tiền mua một ít đồ chơi Chương Sưởng nhìn trúng, thằng nhóc cao hứng đến độ quên hết trời đất. Dần dần, ngay cả Chương Phong Chương Thịnh và Lưu thị trong lòng vẫn đang ngổn ngang tâm sự cũng không biết từ lúc nào bị lây chung niềm vui, có cảm giác thật sự là người một nhà đi dạo phố.
Phía sau cách đó không xa, Cố Tuyền tự mình mang mấy gia tướng đi theo. Thấy Chương Hàm lúc thì giữ lại người bán hàng rong mua một chai dầu thơm thô chế, lúc thì thoải mái tự nhiên mua một cây trâm mấy đồng rồi cài lên đầu mình, thỏa mãn sung sướng cứ như cây trâm đó là trang sức châu ngọc do thợ lành nghề của Ngự dụng giám trong cung chế tác, nụ cười vui vẻ chân thành tha thiết kia Cố Tuyền chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt nàng, hắn rốt cuộc nhịn không được dời đi tầm mắt.
Sự tình nàng làm trong tiệm vàng bạc Phúc Sinh tuy lớn mật nhưng lại được tính toán cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa đã thành công. Thái phu nhân cũng phải tán thưởng cô nương thông tuệ nhạy bén này, lão gia thì lại kiêng kị, xét cho cùng, rốt cuộc chỉ vì nàng không phải họ Cố. Nếu nàng là người Cố gia, chỉ sợ lão gia tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng khôn xiết cười không khép miệng.
“Tỷ, trông tỷ thật là đẹp!”
Cài lên đầu cây trâm hoa vải đỏ thẫm, Chương Hàm nghe tiểu đệ khen một câu ngây thơ như vậy bèn nở nụ cười sáng ngời. Chủ tiệm đã từng gặp qua không ít 'Tiểu gia bích ngọc', nhưng lúc này đối mặt với Chương Hàm chỉ cảm thấy các cô nương lúc trước gặp qua đều so không bằng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại không nhịn được vươn tay định chạm vào mu bàn tay trắng nõn như tuyết kia. Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào làn da mềm mịn thì cổ tay đã bị người hung hăng nắm lấy. Đợi đến khi phục hồi tinh thần, hắn liền thấy được một đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm mình, cho dù chủ nhân đôi mắt đó rõ ràng là một thanh niên tuấn tú chưa quá hai mươi.
“Lần sau còn dám có ý tưởng vặn vẹo với muội muội ta, coi chừng ta băm vằm cánh tay xấu xa của ngươi!”
Chương Thịnh không chút nào suy xét đến lời nói đằng đằng sát khí của mình có thể gây chấn động tâm lý cho tên bán hàng đáng thương kia, buông tay ra liền cất bước đuổi theo đoàn người phía trước, tâm tình rối tung cả lên. Mãi đến khi khó khăn lắm mới đuổi kịp, lại không ngờ Chương Hàm đột nhiên xoay người cười tủm tỉm nhét một xâu hồ lô ngào đường đỏ thắm vào tay hắn.
Không đợi trưởng huynh mở miệng, Chương Hàm dường như biết trước chặn họng: “Đại ca còn nhớ rõ không? Lúc trước vào đêm giao thừa, cha mua một xâu hồ lô ngào đường như vậy cho ba chúng ta chia nhau. Rõ ràng đã chia rất đồng đều mỗi người ba viên nhưng tiểu đệ thèm ăn thêm một viên, thế là Đại ca vui vẻ nhường hết phần mình cho muội và đệ. Chờ đến Tết Âm Lịch có được tiền mừng tuổi, Đại ca liền đi mua ba xâu, nói là ba chúng ta ăn vậy mới đủ, nhưng vì trộm giấu ở dưới chăn khiến nước đường chảy hết.”
Vừa nhắc đến chuyện xấu mặt này, tức khắc cả gương mặt Chương Thịnh đều đen thùi. Chương Phong nghe được cười ha hả, Lưu thị cũng nhịn không được mắng yêu: “Bởi vì hắn tác quái làm hại tôi và Hàm nhi ngay giữa mùa đông khắc nghiệt mà phải giặt chăn, tay bị nứt ra hết!”
“Hiện giờ đã không còn khó khăn như trước, phải để Đại ca ăn cho đã!”
Thấy Chương Hàm chớp chớp mắt nói vậy, Chương Thịnh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Đã vậy Chương Sưởng cũng giống như muốn cùng hắn đối nghịch, không biết từ đâu móc ra mấy văn tiền, cũng chạy đi mua một xâu hồ lô ngào đường nhét vào tay hắn, cười hì hì nói: “Đại ca, đây là tiền đệ tích cóp được, đệ cũng mời Đại ca ăn cho đã!”
Nhìn Chương Hàm lôi kéo mẫu thân và tiểu đệ lại đi về phía trước, Chương Thịnh đang đứng ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ bả vai mình, nghiêng đầu mới thấy hóa ra là phụ thân, lúc này vô cùng quẫn bách, cầm xâu hồ lô ngào đường ăn cũng không được mà ném cũng không xong. Chương Phong chỉ cười ha hả nói: “Nhìn cái này thật sự nghĩ tới khi các con còn nhỏ, không ngờ thời gian trôi qua đã lâu như vậy mà Hàm nhi còn nhớ rõ từng chuyện... Đúng rồi, lúc ấy con bé mới bảy tuổi, còn chưa gặp được Cố phu nhân...”
Chương Thịnh lại sững sờ một phen, nhịn không được gắt gao nắm lấy hai xâu hồ lô đường trong tay. Nhìn tiểu đệ Chương Sưởng đầy mặt vui sướng, nhìn mẫu thân thoải mái ra mặt, nhìn Chương Hàm cò kè mặc cả với những người bán hàng... trong mơ hồ hắn dường như thật sự về lại thời điểm khi còn nhỏ -- -- suốt ngày mang theo Triệu Phá Quân cùng đám nhãi ranh đi khắp nơi đánh nhau, làm sao có thể ngờ được sẽ cùng phụ thân đi tòng quân, sau đó tiểu muội lại bị Cố phu nhân đưa về Quy Đức phủ nha, người một nhà cứ thế mà chia cắt?
Trong lúc đang bàng hoàng, Chương Thịnh bỗng phát hiện đằng trước có mấy gã không đứng đắn vây quanh mẫu thân và hai em, đồng tử đột nhiên co rút lại. Gần như không cần nghĩ ngợi, hắn duỗi tay chộp về phía thắt lưng bên hông, nhưng bàn tay lại chụp vào khoảng không.
Không ổn rồi, lúc nãy chỉ nghĩ đuổi theo muội muội đang mang mẫu thân đệ đệ ra ngoài đi dạo, hắn không hề đeo đao!
Chương Thịnh còn chưa kịp di chuyển liền phát hiện phụ thân bên cạnh vọt lên, hắn cuống quít bước nhanh đuổi theo. Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ được lại có một người động tác còn nhanh hơn hai phụ tử một bước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.