Thái phu nhân đã nói nếu đang có tang thì nên mộc mạc một chút, vi thế ngày này vào cung, Trương Kỳ và Chương Hàm đều ăn mặc trang điểm vô cùng giản dị. Trương Kỳ mặc một thân trắng ngà, Chương Hàm chỉ tự nguyện báo hiếu nên mặc áo ngắn cân vạt màu khói kết hợp với váy xanh lục, hai người đều mặc áo khoác màu ngà, đi trong cung không khỏi phá lệ dễ gây tò mò, dọc đường thường có thái giám trộm liếc vài lần. Lần trước hai tỷ muội vào cung là đang hè, lần này vào cung đã đến đầu xuân, nhưng một lần thời tiết quá nóng một lần lại quá lạnh, cả hai đều không dễ chịu. Xét cho cùng, thân thể Trương Kỳ vẫn còn gầy yếu, mặc dù ở phủ Võ Ninh Hầu dùng đủ mọi phương pháp điều trị bổ dưỡng nên đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng đi bộ từ Huyền Vũ môn xa xa đến Trường Ninh Cung vẫn rất mệt mỏi, cho đến khi bước qua ngạch cửa cao cao vào chính điện, hai chân đã có chút mềm nhũn. Đại cung nữ Hạ Vũ lúc xưa được Cố Thục Phi mang vô cung từ Cố gia tự mình ra cửa chờ đón, giúp hai người cởi áo choàng trên người rồi cười đưa Chương Hàm và Trương Kỳ vào Đông Noãn các. Nhưng hôm nay trên mặt đất lại chưa đặt đệm quỳ, Cố Thục Phi không đợi hai nàng uốn gối liền xua tay nói: “Đâu phải như lúc trước lần đầu tiên gặp, không cần nhiều lễ như vậy. Tới đây ngồi, để ta ngắm hai ngươi kỹ càng một chút!” Cố Thục Phi nhất định muốn các nàng ngồi gần bên người, Chương Hàm mới cùng Trương Kỳ ngồi trên kháng giường sát cạnh Cố Thục Phi. Thấy Cố Thục Phi lôi kéo Trương Kỳ quan sát một hồi lâu, vành mắt dần dần đỏ, sau đó rồi lại quay đầu ngắm nhìn mình, Chương Hàm cảm thấy ánh mắt Cố Thục Phi không đơn giản là ngắm kỹ, dường như còn mang theo vài phần tin tức gì đó không thể nói ra, trong lòng cực kỳ không yên ổn. Cũng may màn quan sát này không kéo dài bao lâu, gian ngoài đột nhiên truyền đến một giọng thông báo. “Nương nương, Huệ phi nương nương và Kính phi nương nương tới.” Cố Thục Phi nghe vậy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền cười nói với Chương Hàm và Trương Kỳ: “Các ngươi không cần khẩn trương, Huệ phi là thân mẫu của Công chúa Gia Hưng, xưa nay hiền lành dễ thân thiện, Kính phi cũng thích nhất các thiếu nữ trẻ tuổi.” Tuy nói như thế, vào cung gặp Cố Thục Phi cũng coi như người thân, đột nhiên còn xuất hiện Huệ phi và Kính phi, Trương Kỳ không hề chuẩn bị, ngay lúc này chỉ cảm thấy tim đập thình thịch. Cũng may Chương Hàm nắm chặt tay nàng nên Trương Kỳ mới thoáng an tâm một ít. Không bao lâu, hai vị phu nhân mặc cung trang một trước một sau vào phòng. Phu nhân đi trước ước chừng tuổi tác không khác biệt lắm với Cố Thục Phi, đầu đội vương miện hình phượng hoàng, mặc áo dài đỏ thẫm, dáng người hơi có chút phúc hậu, vẻ mặt mang theo nụ cười thân thiết. Phu nhân đi phía sau trẻ hơn vài tuổi, dáng người yểu điệu, mặc áo cánh cân vạt màu tím nhạt thêu loan phượng, váy dài màu đinh hương, nhìn qua cách ăn mặc ngược lại trông có vài phần già trước tuổi. Cố Thục Phi cùng hai người chào hỏi xong, chỉ vào phu nhân mặc xiêm y đỏ thẫm giới thiệu cho Chương Hàm và Trương Kỳ: “Đây là Huệ phi nương nương.” Vậy thì vị phu nhân tướng mạo tuy trẻ nhưng lại ăn mặc già dặn dĩ nhiên là Kính phi. Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Chương Hàm và Trương Kỳ đương nhiên cùng quỳ lạy giống như lúc đầu gặp Cố Thục Phi, Huệ phi và Kính phi cười tủm tỉm tặng lễ gặp mặt. Huệ phi là một cặp ngọc trâm giống nhau như đúc còn Kính phi là hai miếng ngọc bội hình cá. Cố Thục Phi thấy hai người nhận lễ xong bèn mỉm cười nói: “Ngay cả lễ gặp mặt đều dự bị, đủ có thể thấy các muội tới đây cũng không phải là tình cờ!” “Sớm nghe Thập nhị nương nhắc đến, ngoại chất nữ và dưỡng ngoại chất nữ của tỷ tỷ đều là cô nương như hoa như ngọc, muội đương nhiên phải đến xem.” Huệ phi không chút nào khách khí ngắm nhìn Chương Hàm và Trương Kỳ một hồi lâu, cười tủm tỉm nói, “Huống hồ, vãn bối của tỷ tỷ cũng chính là vãn bối của muội, đưa một phần lễ gặp mặt còn không đến mức khiến muội nghèo.” Kính phi không thân thuộc với Cố Thục Phi bằng Huệ phi, chỉ khẽ cười nói: “Muội tới đây dĩ nhiên không đơn giản là trùng hợp, hôm qua tỷ tỷ cầu Hoàng Thượng phê chuẩn triệu kiến hai cô nương, việc này đã sớm truyền khai trong cung. Nếu không phải mấy ngày này tỷ tỷ vẫn luôn nói trên người không thoải mái không muốn gặp ai, hai chúng ta sợ là đã chạy đến đây không ngừng rồi.” Mặc dù lời nói của Huệ phi và Kính phi dường như đều chứa ẩn ý, Chương Hàm lại không rõ nội tình nên khó có thể suy đoán được hai vị phi tần rốt cuộc đánh chủ ý gì. Thấy sắc mặt Cố Thục Phi hơi trầm xuống, nàng liền biết coi bộ chuyện nàng và Trương Kỳ vào cung được lan truyền là có nguyên nhân khác. Tuy nhiên, Cố Thục Phi chỉ hơi không vui một chút rồi mỉm cười gạt đề tài sang một bên. “Cùng lắm là có vài kẻ thích 'bắt gió bắt bóng', ta chỉ nghĩ đến muội muội ta tuổi còn trẻ mà phải đi theo hôn phu tới nơi nhậm chức xa xôi lo liệu trong ngoài nhiều năm, kết quả rời bỏ nhân gian để lại một nữ nhi, còn có Hàm nhi nữa, vì thế không khỏi muốn gặp hai đứa nhiều hơn. Trưởng tỷ thay mẫu, lúc xưa mẫu thân làm lụng vất vả trong ngoài, muội muội gần như do một tay ta nuôi lớn.” Cố Thục Phi nói xong sắc mặt liền ảm đạm, ôm lấy Trương Kỳ, “Đứa bé tội nghiệp, tuổi còn nhỏ đã không có nương, cứ nghĩ đến là ta lại cảm thấy lo lắng.” Khóe miệng Huệ phi nhếch lên, ngồi trên kháng giường đối diện bèn đứng dậy kéo Chương Hàm qua rồi thở dài: “Muội muội của tỷ tuy chỉ có một nữ nhi, nhưng còn dạy dỗ được một dưỡng nữ 'huệ chất lan tâm'. Bao nhiêu thiên kim nhà huân quý trong kinh thành có được mấy người thiệt tình đối đãi với tỷ muội như vậy? Chuyện ở chùa Long Phúc muội có nghe nói qua, trong lòng thật không biết nên cảm giác thế nào? Đúng là một cô nương tốt đến vậy mà Tần Vương phi còn muốn tính kế. Tỷ tỷ đừng nói mình không biết, nàng ta cứ mở miệng là nói cái gì mà Chương cô nương làm người ổn trọng thông tuệ hiểu biết đại thể, tính toán cầu thú cho tên thứ xuất Trần Thiện Thông kia!” Tần Vương phi quả nhiên có chủ ý này! Trước đó Chương Hàm vốn không thể hiểu vì sao được Tần Vương phi mời dự tiệc, sau đó ở phủ Tần Vương suýt nữa bị người hãm hại nên đã có chút suy đoán loáng thoáng, lúc này một lời của Huệ phi đã đâm thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia. Nàng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sắc mặt cũng cầm lòng không được mà trắng bệch. Còn Trương Kỳ thì càng không cần phải nói, vội vàng chụp tay Cố Thục Phi cầu xin: “Nương nương, một lần kia Hàm muội muội đều vì chất nữ, cầu xin ngài ngàn vạn lần đừng...” “Đứa bé ngoan, đừng nói nữa, ta đã biết.” Cố Thục Phi oán trách liếc7 Huệ phi một cái, thấy Huệ phi mặt mày lộ rõ sự bất bình, biết tính tình nghĩ sao nói vậy của Huệ phi không khác gì với Công chúa Gia Hưng, nhưng đó cũng phải xem người nghe là ai đây chứ. Vì thế sau khi ngăn trở Trương Kỳ, Cố Thục Phi liền nhìn Chương Hàm đang cắn chặt môi an ủi, “Hàm nhi, ngươi cũng không cần phải hoảng, Tần Vương phi chỉ đề xuất vậy thôi, dù sao ngươi cũng là dưỡng ngoại chất nữ của ta, bối phận vốn không khớp với Trần Thiện Thông. Việc này ta đương nhiên sẽ không để Tần Vương phi được như ý nguyện!” Kính phi lúc đầu nói một câu rồi chưa lại hé răng, lúc này mới lên tiếng: “Sự tình thê thiếp trong phủ Tần Vương tranh giành với nhau cũng không phải một hai ngày, thế mà nghe nói Tần Vương tuyệt đối không chịu nhúng tay giải quyết. Nói câu không dễ nghe, Tần Vương phi nổi lên tư tâm như thế cho rằng người khác không biết, cho rằng Hoàng Thượng không biết? Thân là Vương p chẳng phóng khoáng! Thay vì nói nàng ta nhìn trúng Chương cô nương ổn trọng thông tuệ hiểu biết đại thể, còn không bằng nói thẳng nàng ta cảm thấy Chương gia hàn vi, không thể giúp Trần Thiện Thông tranh chấp với thế tử trong tương lai!” Lời của Kính phi thật sắc bén không lưu lại mặt mũi, Huệ phi liếc nhìn Chương Hàm nhíu mày nói: “Cho nên, nhất định không thể để thằng nhãi Trần Thiện Thông tự cao tự đại kiến thức hạn hẹp chiếm tiện nghi. Tỷ tỷ, việc này tỷ phải ngàn vạn lần mau ngăn cản, nói cách khác cứ kêu muội và Kính phi đến trước mặt Hoàng thượng, chúng ta cũng sẽ tấu vài câu!” Cho dù rất có hảo cảm với Công chúa Gia Hưng, vì thế ấn tượng đầu tiên đối với Huệ phi cũng không tồi, nhưng Chương Hàm làm thế nào cũng không tin tưởng nổi, một vị Hoàng phi nhi nữ đông đảo nhất được sủng ái cực kỳ lại có thể vì trượng nghĩa mà tương trợ cho mình, hơn nữa còn nói lời chắc chắn kéo luôn cả Kính phi vào. Nhưng không rõ thì cứ không rõ, nàng vẫn vội vàng đứng dậy bái tạ, người nâng nàng lên hóa ra lại là Kính phi. “Còn chưa thành công đâu, đừng nên bái tạ!” Kính phi mỉm cười đỡ Chương Hàm lên rồi ấn ngồi xuống, sau đó mới sốt sắng hỏi: “Nghe nói lúc trước khi ngươi được mời đến phủ Tần Vương cũng là 'thấy mầm biết cây' thoát được một bẫy, nhờ Triệu Vương Phi mà tránh cho lâm vào một hồi phiền toái?” Trong vòng quý tộc Hoàng gia mấy tin tức này lan truyền thật sự quá nhanh, Chương Hàm chỉ phải trầm mặc cúi đầu, không khẳng định cũng không chối bỏ. Kính phi thản nhiên cười nói: “Nếu lỡ Tần Vương phi lại không muốn nhả ra, vậy dùng chuyện này bịt miệng nàng ta! Cô nương nhà người ta tới phủ làm khách mà suýt nữa bị người tính kế, nàng ta còn tính toán cầu thú cho nhi tử thứ xuất, đây là chơi cái trò gì thế?” “Được được!” Cố Thục Phi không ngờ hôm nay tiếp Chương Hàm và Trương Kỳ tiến cung lại khiến Huệ phi và Kính phi ngươi một lời ta một câu bóc ra ẩn tình này, rốt cuộc nhịn không được. Bà giận dữ liếc Huệ phi một cái, lại liếc xéo Kính phi một cái, lúc này mới bưng chén trà lên nói: “Ta khó khăn lắm mới thỉnh chỉ tiếp các nàng tiến cung gặp mặt trong chốc lát, các muội cứ nhắc tới hết vụ phiền lòng này đến vụ bực mình khác!” “Được được, chuyện gì nên nói muội đều đã nói, lúc này cáo lui còn không phải được rồi hay sao?” Huệ phi trước khi đứng dậy, mặt mày áy náy làm bộ giơ tay lên đầu hàng. Còn Kính phi cũng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, 'hổ không có ý đả thương người nhưng người lại có tâm hại hổ', có một số việc không thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà cứ phóng túng cho qua.” “Chuyện gì không thể phóng túng cho qua?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm khiến trong phòng một mảnh yên tĩnh. Nghe ra được thanh âm nam tử già nua không giống thanh âm khàn khàn hay eo éo của thái giám, lại phát hiện Cố Thục Phi cùng Huệ phi và Kính phi tất cả đều kinh hoảng thất sắc, Chương Hàm giả sử không có đầu óc cũng có thể nghĩ ra đó là ai. Thế nhưng nàng vẫn chờ đến khi rèm cửa cao cao vén lên, một lão nhân mặc trường sam vạt chéo màu xanh lá đậm vào cửa, mới kéo Trương Kỳ cùng theo ba vị phi quỳ xuống. “Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng.” “Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng.” Hoàng đế nhìn lướt qua ba vị phi tần cùng với Chương Hàm và Trương Kỳ quỳ sát trên mặt đất, sau đó mới nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi Kính phi nói chuyện gì mà không thể phóng túng cho qua?” Mặc dù Kính phi chỉ có một vị Công chúa nhưng xưa nay lại được Thánh sủng vô cùng, tuy nhiên ngay lúc này bị Hoàng đế vừa vào đã phủ đầu ép hỏi, Chương Hàm ở phía sau Kính phi có thể nhìn thấy rành mạch, hai tay bà chống trên mặt đất thế nhưng run bần bật. Một hồi lâu, Kính phi đột nhiên ngồi thẳng dậy, dập đầu một cái rồi mới trầm giọng bẩm: “Thần thiếp muốn nói, Tần Vương phi tư tâm quá nặng, vì thế luôn bất an nên ở trong phủ đích thứ chẳng phân biệt, không thể phóng túng!” Đây là nói lời thật!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]