Edited by Bà Còm in Wattpad
Nhìn Phương Thảo quỳ dưới đất lệ rơi đầy má, Chương Hàm nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt tuy không được tú lệ nhưng lúc này lại có vẻ cực kỳ dịu dàng, đôi mắt nàng bỗng cứ thế mà ửng đỏ.
Nàng ngây ngốc bên người Cố phu nhân sáu năm, được tiếp xúc với một bầu trời học vấn mà đừng nói là một tiểu thư con nhà bình thường, ngay cả một nam tử bình thường chưa chắc có khả năng học được -- nàng biết từ xưa đến nay có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bao nhiêu cân quắc liệt nữ, nàng được theo học với những sư phó tiên sinh giỏi nhất, tiếp thu rất nhiều kiến thức -- cho nên nàng không cách gì nhận mệnh, càng không muốn nhận mệnh. Cho dù chỉ có một cơ hội cực kỳ bé nhỏ, nàng cũng phải dốc hết toàn lực để thoát khỏi vòng kiềm chế của Trương Xương Ung.
(Cân quắc: Khăn trùm đầu, từ này thường được dùng để ám chỉ phụ nữ)
Vào lúc này, nàng nói với Phương Thảo những lời đó cũng không phải chỉ để thử lòng. Nàng thật sự muốn cho Phương Thảo một lựa chọn, để tránh tương lai nàng có ý 'đập nồi dìm thuyền', có thể dẫn đến kết quả chính mình tránh không khỏi mạng lưới vây bủa mà còn liên luỵ người khác.
“Nha đầu ngốc, không cần tùy tiện nói ra những câu bất chấp tánh mạng gì đó, hiện giờ sự tình còn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.”
Chương Hàm buông tay khẽ cười, sau đó kéo Phương Thảo lên, đưa qua một khăn tay. Phương Thảo quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hoa-phu-quy-phu-thien/1148304/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.