Trần Ngọc Lâm nhìn vào từng con Golem đang ở trước mặt hắn. Mỗi con dường như đều có một cái tên được viết bằng chữ tượng hình Ai Cập. Con đầu tiên bởi vì trong tên nó có một chữ tượng hình trông giống con gà, cho nên chúng ta hãy gọi nó là Gà Rán.
Tương tự như vậy, chúng ta có Sừng Trâu, Dây Xích và Bánh Bông Lan.
Hệ Thống càm ràm:
[Đó không phải bánh bông lan, đó là ngôi nhà.]
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
" Ôi thôi nào. Giống nhau mà."
Hệ Thống tiếp tục nói:
[Giống cái đầu Kí Chủ ấy. Tên của nó là Mặt Nạ của Sự Đau Khổ không phải Gà Rán, và con kia...]
"Không cảm ơn, ta sẽ gọi nó là Gà Rán."
Trần Ngọc Lâm nói, đồng thời cũng thắc mắc, ai mà lại đi đặt tên con mình là Mặt Nạ Của Sự Đau Khổ chứ? Tưởng tượng lúc đặt tên con..Lâm thì sao nhỉ? Ồ không. Thế còn Minh, cũng không luôn. Vũ thì sao? À, nghĩ ra rồi. Mặt Nạ Của Sự Đau Khổ nghe hay đó.
Nếu đó thật là tên hắn, Trần Ngọc Lâm không thắc mắc về phần "Sự Đau Khổ". Có lẽ hồi đi học hắn đã bị bắt nạt rất nhiều.
Hắn né được hai cánh tay chộp lấy hắn. Những thứ này phối hộp có vẻ phi thường hiệu quả, nhưng Trần Ngọc Lâm nhanh chóng nhận ra yếu điểm của chúng.
Chúng không có đầu. Được rồi, đó không hẳn là yếu điểm. Nhưng mà như để cho mọi việc tệ hơn, mắt chúng ở trước ngực, có nghĩa là để có thể nhìn lên trên, chúng cần phải ưỡn ngực ra. Và như thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-tran-thu-nhan/99089/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.