Trần Ngọc Lâm chỉ hi vọng và cầu may sao cho chuyến tham quan này được an toàn.
Nhưng, hỡi ôi, đó chỉ là chuyện hi vọng hão huyền. Hầu như chuyến tham quan nào hắn cũng gặp chuyện khóc dở mếu dở, cái mà hắn tin là một phép ví von tệ hại hơn dở khóc dở cười. Ví dụ như lần năm lớp 6, hắn thề rằng hắn không cố ý kích nổ một quả bom được chôn từ thời chiến bị vùi sâu trong lòng đất lúc đang tham dự chiến dịch trồng cây gây rừng. Đương nhiên chẳng ai quan tâm, cũng may cô Nguyệt nói hộ, thành ra mới không bị đuổi học. Và còn may không có người chết.
Ơn phước.
Còn nữa, hồi đi tham quan hậu trường của Nhà Hát, hắn vô tình chạm phải cái đòn bẩy nào đó ở trong một lối đi hẹp khiến cho cả dàn giáo trên đầu rơi cái rầm lên trên sân khấu. Một lần nữa, ơn trời không có người chết. Sau lần đó hắn bị đuổi học.
Hắn được hiệu trưởng mô tả là... cái gì nhỉ?! Nghiệp chướng không hay ho có thể phá hủy tinh hoa của giáo dục?! Là tại hắn hay quậy quá à? Hay họ phát hiện hắn lén đem đồ ăn ngoài vào bán giá rẻ cho tụi học sinh làm thất thoát thu chi của căng tin?
Trời ạ, hắn có làm gì đâu?! Tất cả những gì hắn từng làm là cho nổ một quả bom, thả một giàn giáo, khai hỏa một khẩu đại bác và phá tan một cái xe buýt và.... thôi được rồi, dù sao cũng là mấy lần đại để như vậy thôi.
Suốt cả quãng đường đi, Trần Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-tran-thu-nhan/99082/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.