"Rầm."
Vua Anh Hùng nhướng mày, nhìn Heracles bằng đôi đồng tử đỏ rực tràn ngập sự khát máu của mình. Ngoại trừ sự khát máu, chỉ có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn không chút nhân tính trong đôi mắt đó.
Trước mặt anh đang bay vút tới một thanh đao vào một cây giáo, không gì hơn ngoại trừ hai món vũ khí đã được anh bắn về phía Heracles. Gần như ngay lập tức, một cánh cổng tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt anh, từ bên trong trồi ra một món bảo khí kì lạ, chặn đứng cả hai lại.
Hình dáng nó giống như cái nhẫn, nhưng quá to để gọi là cái nhẫn, đường kính ít nhất cũng 2 mét, và khắc đầy những kí tự tượng hình trên nó. Những kí tự này phát sáng, khoảng không gian bên trong nó lập tức run rẩy, thanh đao cùng với cây giáo được ném về phía Vua Anh Hùng khựng lại rồi biến mất.
"Làm sao..."
Vị Vua Anh Hùng híp đôi mắt nhìn về phía Heracles, quát lớn:
"Ngươi dám động đôi tay dơ dáy của ngươi vào kho báu của nhà vua?"
Heracles đứng cách vị Anh Linh đó khoảng 30 mét, đang phủi bụi trên đôi tay mình. Trần Ngọc Lâm vừa nãy chứng kiến toàn bộ nên hiểu, Heracles đầu tiên né tránh cả 2 món vũ khí, nhưng ngay sau đó anh ta buông cây cung của mình ra, chộp lấy cây đao và ngọn giáo, ném cả 2 về phía Anh Linh kia.
Toàn bộ động tác trôi chảy và dứt khoát. Trần Ngọc Lâm thậm chí cảm giác Heracles còn có thể bắn thêm vài mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-tran-thu-nhan/2860855/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.