Chương trước
Chương sau
"Đánh hạ bọn hắn."

Một người thanh niên nói, tuy nhiên mặc dù hắn gào lớn lên như vậy, chẳng một ai lao lên cả.Thấy thế, gã thanh niên này lắc đầu.

Chợt có một tiếng xì xầm:

"Ngươi dẫn đầu đi, bọn ta lên sau."

Người thanh niên nghe thế, cũng không có tiến lên.

Tất cả mọi người đều là người thông minh, gã trước mặt tuy chỉ là Tam Phẩm trung kỳ, tuy nhiên thể chất lại sánh được Tam Phẩm hậu kỳ, không hiểu dùng loại bí pháp gì có thể tạm thời đạt tới thể chất Tam Phẩm đại viên mãn.

Quan trọng hơn là võ kỹ lẫn vũ khí và cái Quỷ Linh Thể của hắn hết sức kì bí, có thể để cho hắn thời gian ngắn có được lực chiến với Tứ Phẩm. 

Trọng yếu nhất là 4 con Tứ Phẩm Quỷ Vật/ Thú Nô được hắn triệu hoán ra, từng con đều mạnh một cách kinh dị, không giống như là mới đột phá mà giống như là đã đạt tới cảnh giới này từ lâu rồi vậy. 

Tất cả mọi người đều là người thông minh, mặc dù quanh hắn lúc này chưa có con Triệu Hoán Thú nào, nhưng vừa nãy một màn hắn triệu hoán lũ quỷ/thú kia từ trong hư không ai cũng thấy qua. Chẳng có gì nắm chắc hắn còn không thể triệu hoán lần nữa.

Hơn nữa, kể cả trường hợp hắn không thể triệu hoán lần nữa, khả năng chiến đấu của hắn hiện tại thế nào chưa rõ. Ai dám lên.?

Ngươi rủ mọi người cùng lên, thì ngươi lên trước đi. Dù sao cũng chỉ có một mình ngươi muốn đem bọn hắn đánh hạ. 

Trần Ngọc Lâm híp mắt, đám này chắc chắn ý định của bọn hắn là đem nhóm bọn hắn hoàn toàn tiêu diệt, để cho nhóm bọn hắn bị loại. Như vậy tuy rằng bọn hắn sẽ vẫn có do chém giết Tinh Không Huyễn Thú, nhưng nhóm bọn hắn hoàn toàn bị loại sẽ khiến cho điểm số nhận được bằng 0.

Bị loại không phải là một lựa chọn.

Nhưng đồng dạng, bọn hắn cũng không đoàn kết. Hầu hết người ở đây muốn đem TInh Không Huyễn Thú đánh bại không giả, nhưng có lẽ hầu hết cũng là TOP 5-6, còn một số người đặt mục tiêu vào ưu tiên. Hiện tại Tinh Không Huyễn Thú cũng đã toi, nhưng 2 người bọn hắn còn chưa rõ có hết sạch lực chiến hay không.

Chí ít có 4 con Tứ Phẩm triệu hoán vật trấn tràng đủ làm e ngại một đám lớn người. Dù sao bọn hắn cũng không có cần thiết phải đem nhóm Trần Ngọc Lâm đánh hạ. Lấy ví dụ, nhóm đang đứng thứ 6, sau khi Trần Ngọc Lâm bị đánh hạ thì sẽ đứng thứ 5, chênh 20 điểm, không quá nhiều.

Nhưng nhóm đang ở vị trí số 2 và số 3 thì hơi khác, rất gần vị trí đầu tiên cho nên bọn hắn liền gấp. Có lẽ người vừa phát ngôn là nhóm vị trí thứ ba hoặc thứ hai. Mặc dù hắn nghĩ là thứ 3.

Không thể kiểm tra được thành viên từng nhóm, có điều muốn biết nhóm nào đã đem Tinh Không Huyễn Thú chém giết rất đơn giản: Xem ai đột nhiên tăng 1 hơi 1000 điểm là biết.

Đột nhiên lúc này, ánh mặt trời chói chang trên đầu đột nhiên bị che lấp đi, kế đó Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu lên, thấy được một sinh vật khổng lồ, với 92 cái đầu ngẩng cao hướng về phía võ đài đi tới, toàn bộ 92 cái đầu rít gào, khí tức tương đương với Tứ Phẩm trung kỳ tỏa ra, áp chế toàn bộ mọi người ở đây.

Vừa xuất hiện ở trên sân chính là Liễu Xà.

"Liễu Xà Mạc Ngân, hai tên này chính là kẻ đem Tinh Không Huyễn Thú chém giết, ngươi chặn đường bọn hắn để chúng ta đem bọn hắn loại bỏ, sau đó ngươi chính là vị trí thứ nhất."

Một người, một thanh niên đẹp trai, khoảng 17 tuổi giơ lên một cây trường thương, toàn thân hắn mặc một bộ chiến giáp trung cổ sáng chói lấp lánh. Trần Ngọc Lâm ngửi được mũi thương này phủ bạc, toàn thân hắn tỏa ra một cỗ mùi vị để hắn buồn nôn, hẳn chính là Thần Thánh Cơ Đốc hệ - Thần thánh thương hiệp sĩ.

Dường như hắn nhận thấy được xuất hiện một cái "vật hi sinh" để thử nghiệm lực chiến, và "vật hi sinh" này còn mạnh mẽ vô cùng. 

Dù sao ai đem nhóm Trần Ngọc Lâm đánh bại cũng không có gì khác biệt, chẳng có lợi lộc gì từ đó cả, ngoại trừ mấy cái Lệnh Bài Mảnh Vỡ.

Hơn nữa, hắn hiểu Liễu Xà vô cùng. Lấy tính khí của Liễu Xà, tuyệt đối sẽ trước tiên đem nhóm Trần Ngọc Lâm một chưởng dẫm nát mà không để cho bọn hắn có cơ hội nói gì, Liễu Xà tối căm ghét chính là bị ra lệnh. 

Liễu Xà Mạc Ngân gầm gừ, một cỗ khí tức kinh dị tràn ngập võ đài, Trần Ngọc Lâm lập tức lao lên chắn trước người Lang Lộc, tuy nhiên dường như việc đó không thực sự cần thiết.

Hàng trăm viên đạn cao áp không khí bắn tứ tán thẳng tới hướng của gã thần thánh thương hiệp sĩ, đem hắn cùng với chừng 4 người xung quanh bắn văng ra.

Trần Ngọc Lâm:

-................

"Mạc Ngân, ngươi làm của khỉ gì?"

Gã thần thánh thương hiệp sĩ gầm lên, lau đi một vệt máu trên khóe miệng. Hơn chục viên đạn cao áp không khí nén cùng trúng thì cũng không phải chuyện chơi.

"Câm miệng, ông mày với ngươi là đồng đội từ khi nào? Mới hai năm trước ngươi còn tính đem ta giết chết làm ví da, thậm chí không thèm ngó qua luật lệ về Sách Đỏ - Các loài động vật thần thoại đang trên đà tuyệt chủng."

(Trần Ngọc Lâm: -................)

Một cái đầu khác:

"Ảo tưởng sức mạnh à thằng ngốc? Mặt mày thì sáng sủa mà ăn nói thì như chó sủa. Hừ, chí ít cả ngoại hình lẫn tính cách của ngươi còn cùng biết "sủa"."

Trần Ngọc Lâm:

"............"

Hay! Câu này hay, phải ghi nhớ để về sau tăng vốn từ chửi mới được. 

"Vậy là ngươi không dám?"

Gã thần thánh thương hiệp sĩ thở nhẹ cười gằn khiêu khích Liễu Xà, hắn trừng mắt nhìn hai người Trần Ngọc Lâm.

Hắn có lý do để hắn muốn đem nhóm Trần Ngọc Lâm cho loại bỏ. Thứ nhất là Giáo Hội ban bố nhiệm vụ cho hắn phải đoạt được hạng nhất, trên cơ bản Vatican và Liên Minh Tu Luyện giả không thực sự có mối quan hệ quá tốt đẹp. 

Liên Minh Tu Luyện giả thu nhập phần tử tứ xứ, từ Tà Giáo Tín Đồ cho tới phù thủy, những sinh vật hắc ám, những sinh vật mà Giáo hội trước giờ luôn cố để diệt trừ. Cho nên lần Đại Hội này tương đối lớn, đem Liên Minh mất mặt một phen.

Hiện tại bọn hắn mới chỉ đứng ở vị trí thứ 3, tuy nhiên nếu có thể dụ Liễu Xà đem nhóm Trần Ngọc Lâm loại bỏ, vậy thì đối thủ của hắn sẽ chỉ còn lại một mình nhóm Liễu Xà. Hắn cũng đảm bảo có thực lực để đánh bại Liễu Xà, ít nhất là dựa theo tiến độ tăng tiến thực lực bình quân thì hắn đảm bảo thế.

Vấn đề là hắn không có nắm chắc đem Trần Ngọc Lâm đánh bại, vạn nhất hắn thực sự triệu hoán ra mấy con Tứ Phẩm triệu hoán thú nữa, vậy thì chỉ có quỳ. Nếu mọi người ở đây cùng hợp tác thì cũng tương đương 10 cái Tứ Phẩm, tuy nhiên nào có chuyện dễ dàng hợp tác như vậy.

Cái này gọi là "Mắc cái quỷ gì ta phải xuất lực thay cho ngươi, đằng nào bọn ta cũng chẳng có ý định về nhất".

"Không dám, ồ ta dám chứ."

Liễu Xà - Mạc Ngân rít gào, 92 cái đầu vung loạn lên:

"Một cách đương nhiên, ta sẽ đem bọn hắn loại bỏ. Nhưng không phải do ngươi khiêu khích ta đâu." 

"Hôm nay lão tử khó ở, đem tất cả mọi người cùng nhau loại bỏ."

Hắn mỉm cười, gầm lớn:

"Sẽ chẳng có ai ra khỏi đây cả. Hiên Vi!!!"

Lúc này mọi người mới để ý tới bên cạnh Liễu Xà đang đứng một bóng hình nhỏ thó hơn, nhưng trông cũng "hắc ám" không kém. Trần Ngọc Lâm chợt nhận ra đó là gã đã chặn đường thông đạo trước đó, Hiên Vi, người bị hắn dùng đèn pin thu nhỏ đem đi vứt qua một bên để tiến vào thông đạo.

Có lẽ lúc đó nên đem hắn giải quyết, tuy nhiên con Cốt Quỷ kia.. nó thực sự rất khó để giải quyết, quá cứng rắn. Hơn nữa một Necromancer cũng là một trong mấy loại rất khó để đem đánh thành trọng thương, cơ thể bọn hắn trên cơ bản đã chết một nửa rồi.

"Ồ, người quen."

Không rõ làm sao Hiên Vi nhận ra được bọn hắn, tuy nhiên hắn cười tươi hớn hở nói: 

"Xin chào, ngươi hẳn là cái gã đã đem ta thu nhỏ lại. Thật là một trải nghiệm mới mẻ, ta nghĩ thi thoảng đổi gió chút cũng không tồi."

"............."

Trần Ngọc Lâm cười nhạt:

"Và dựa vào biểu cảm của ngươi, ta đoán ngươi đã tìm ra cách chống lại nó?"

Đọc khuôn mặt thực ra là một môn tâm lý học tương đối dễ dàng, rất dễ tiếp thu.

"Có lẽ. Ngươi là một người khá tinh tế đó." 

Hiên Vi mỉm cười khi nhận thấy Trần Ngọc Lâm nhận ra điều đó chỉ nhờ vào biểu cảm khuôn mặt của hắn:

"Thực ra mà nói ngươi phát hiện ra làm ta tương đối thất vọng. Ta khá là ưa thích việc nhìn thấy vẻ mặt của ngươi sau khi chĩa đèn pin vào ta và kinh ngạc khi thấy nó không có tác dụng. Hoặc, chí ít là ngươi cũng sẽ thấy ta vừa cười ha ha hét lớn "Ngươi không thể thu nhỏ ta" trong khi ta đang bị thu nhỏ."

Sau khi bị thu nhỏ lại, hắn chợt nhận ra có vài con trong đám thi quỷ của hắn không bị thu nhỏ lại. Đó là những người mộ đạo, các thần đạo sĩ tôn thờ Ea, một vị thần biển cả Lưỡng Hà.

Cho nên, hoặc là sức mạnh thần linh, hoặc là sức mạnh của biển cả, hoặc là sức mạnh thần thánh từ cái mũ cướp biển vùng Caribean hắn mua làm quà lưu niệm hồi đi Disneyland (Disneyland mà, hẳn nó phải có một sức mạnh gì đó.). Dựa theo tư duy logic, có thể loại đi cái đầu tiên, do có vài thây ma thần đạo khác cũng bị thu nhỏ. 

Hắn khá là cân nhắc về Disneyland và sức mạnh của biển cả.

"........."

Trần Ngọc Lâm:

"Thực ra mà nói, ta thích cái cảnh tượng thứ hai... Nó là một cảnh tượng khá thú vị."

"Khoan đã, ngươi là cái thằng đem ta đi dụ vào trong cái rừng cây chết tiệt kia."

Liễu Xà nhướng mày, kế đó toàn bộ mấy cái đầu cùng lúc rống to tiếng Hy Lạp Cổ, nghe có vẻ khá bực bội.

"Chà, khá là bực bội, ta đã quá kiêu căng, chỗ này thực sự có những thứ đủ phiền phức, không ngờ được."

Liễu Xà nhanh chóng bình tĩnh lại, khịt mũi, rít lên:

"Dù sao, ngươi vẫn phải bị loại bỏ. Ta sẽ giải quyết ngươi đầu tiên, phiền phức lớn khử đầu tiên."

Trần Ngọc Lâm gật gù, kế đó hắn hỏi:

"Ngươi nhận ra nãy giờ ta đang câu giờ chứ?"

Vừa nói, hắn vừa quay phắt người lại, một tay nắm lấy áo Lang Lộc, chân dậm mạnh một cái, sau khi thăng cấp lên Hóa Thân Vritria, tốc độ hắn tăng lên gấp đôi. Kết hợp tốc độ kinh dị của loài ma cà rồng, Tứ Phẩm thông thường muốn đuổi theo hắn cũng phải chạy hụt hơi.

"Câu hỏi tương tự với ngươi."

Chợt Trần Ngọc Lâm nghe thấy một giọng nói mềm dẻo, kế đó một thanh niên mặc chiến giáp Hy Lạp Cổ xuất hiện ngay trước mặt hắn, vải áo choàng đằng sau nhìn qua tưởng rách tả tơi, kì thực chúng nó lại tự kết lại thành mười mấy cái đầu rồng tách biệt.

Hóa thân hình người? Thế còn cái thân thể kệch cỡm đằng sau thì là cái quỷ khỉ gì?

Kế đó, chỉ thấy Liễu Xà một tay vung lên, một cái đầu từ cái áo ngẩng lên cao, há miệng, một lưỡi thương trồi ra từ miệng nó, lưỡi thương này tỏa ra tử khí nồng đậm, toàn bộ lưỡi thương sáng bóng gần như trong suốt, nhìn qua là thấy lạnh gáy.

Liễu Xà rút mạnh lưỡi thương từ miệng con rồng kia ra, cười, đồng thời chém một nhát thương về phía hắn, khiến Trần Ngọc Lâm phải lui lại né tránh. Tuy rằng hiện tại trạng thái là Pháp Thân Vritria, nhưng hắn cảm giác lưỡi thương này không đơn giản, khiến cho hắn cảm thấy khá e ngại. 

"Tử Ngân Thương."

Liễu Xà mỉm cười:

"Lưỡi thương này rèn từ bạc ở sông Mê Styx, chỉ cần một phát chạm nó lập tức khiến ngươi cảm nhận đau đớn tột độ, bất khả xâm phạm hay không cũng vậy, nó chuyên được rèn ra để đối phó những kẻ đã tắm mình trong sông Mê Styx."

"Đây là món quà ta nhận được từ mẹ ta, một Á Thần, con gái của Hades."

Trần Ngọc Lâm nhíu mày, toàn thân lập tức trang bị hết thảy vũ khí, hỏi ngược:

"Hades? Ý ngươi là cái thằng nhân vật phản diện trong phim hoạt hình của Disney à?"

Hiên Vi đang làm phép, chợt búng tay, chỉ về phía Trần Ngọc Lâm:

"Đó cũng là thứ ta đã nói, trước khi ta suýt nữa bị kéo xuống Địa Ngục."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.