Nửa ngày sau (xét thời gian trong Hệ Thống),Trần Ngọc Lâm tơi tả thoát ra khỏi phó bản Thức Tỉnh. Hắn chiến thắng, nhưng cũng có thể coi như là bị bạo hành kinh khủng. 5 con Kỳ Lân con con nào cũng có lực chiến tương tự Tứ Phẩm sơ kỳ, đồng thời cũng giống như Bát Kỳ Đại Xà, Đại Kỳ Lân cũng có được chiến lực Tứ Phẩm Hậu Kỳ.
Hắn mất nửa ngày du kích chiến mới ăn được.
Trần Ngọc Lâm lúc này ngồi trong phòng, hắn đang nhìn vào giao diện Hệ Thống. Hắn vừa nhận được thông báo hắn đã hoàn thành tầng đầu tiên của cả Thức Tỉnh Phó Bản lẫn Ngự Hồn Phó Bản, có tư cách mở Tự Động Đánh.
Điều kiện Tự Động đánh vô cùng ngặt nghèo, phải thỏa mãn 4 điều kiện: Thứ nhất, không một đồng minh chết. Thứ hai, phải tự mình chiến đấu, điều kiện này hơi khó hiểu tí vì hắn không thể mời bất kỳ ai vào chiến đấu được cho nên trên cơ bản là không có gì dùng. Thứ 3, không sử dụng các vật phẩm có giới hạn sử dụng/ giới hạn thời gian.
Quan trọng nhất, cả Ngự Hồn lẫn Thức Tỉnh phó bản đều phải hoàn tất ở cùng 1 tầng.
Hắn cũng mở khóa cả Ngự Hồn Phó Bản tầng 2 và Thức Tỉnh Phó Bản tầng 2, nhưng xét độ khó của các Phó Bản, tầng 2 có lẽ là mức độ dành cho Ngũ Phẩm tu vi nên...thôi.
Trần Ngọc Lâm cũng nhận về 2 mảnh của Phó Bản Đại Chiến Thành Heian. Hóa ra Phó Bản Đại Chiến Thành Heian cũng có điều kiện khai mở, đó là hoàn tất 30 nhiệm vụ liên quan tới trò này. Hiện tại đã biết 2 cái, đó là hoàn thành 10 tầng Ngự Hồn và Thức Tỉnh phó bản, nhưng thứ 3 thì chưa rõ.
Mỗi nhiệm vụ xong, hắn mở khóa 1 mảnh của Phó Bản kèm theo đó là Vận Mệnh. Có thể thấy Phó Bản Đại Chiến Thành Heian này đủ khó nhằn.
Trần Ngọc Lâm kích hoạt chế độ Tự Động đánh cho Ngự Hồn Phó Bản. Hắn nhìn thấy trên giao diện xuất hiện thêm 1 bảng [Tự Động Đánh: Đang Bật [1/10][Quan Chiến]]
Có vẻ như 1 ngày chỉ có thể Tự Động Đánh 10 lần. Trần Ngọc Lâm quan chiến qua thì thấy quan cảnh trận đấu diễn ra y hệt như lần đầu vượt ải, có vẻ nó chỉ lặp lại màn chơi kia 10 lần mà thôi. Hình như Hệ thống cũng tạo ra một con rối có thể chiến đấu giống như hắn để thay thế hắn.
Hơi kì quái, nhưng do những Triệu Hoán nhân vật của hắn đang tham chiến cho nên hắn phát hiện hắn không thể triệu hoán chúng ra. Nếu hắn triệu hoán ra lúc này Phó Bản sẽ mặc định tính là thua.
Hắn cảm giác hiện tại cũng không cần thiết dùng tới bọn họ, cho nên đi ra ngoài chuẩn bị làm việc. Dù sao trong thời điểm hiện tại hắn còn có một đống lớn việc phải làm, đặc biệt là vì..
15/9 là đại thọ mừng tiệc của Tiêu Dao Thánh Nhân, nhưng mà thậm chí từ cách đó một tháng đã bắt đầu có những người đến từ các hành tinh xa xôi lục tục kéo đến rồi. Có những người tới từ các hành tinh và các khu vực vệ tinh ở trong Hệ Mặt trời, ngoài Hệ Mặt trời cũng có. Thậm chí cũng có cả những người đến từ các Ngân Hà khác như Ngân hà Andromeda, Tinh Vân Con Cua..v.v
Trên đảo cũng có rất nhiều nhân viên phục vụ, chủ yếu là thành viên ngoại đảo. Trần Ngọc Lâm tuy là thành viên nội đảo nhưng do chưa có công ăn việc làm cho nên phải muối mặt đi làm việc để kiếm chút cơm ăn.
Trần Ngọc Lâm sau khi nuốt hai viên Thăng Linh Đan, tu vi đã đạt tới Tam Phẩm sơ kỳ đỉnh phong. Trên đảo linh khí dày đặc, hơn nữa bữa ăn mỗi ngày đều dùng linh thảo linh thực để chế biến, Tụ Linh trận gắn trên người hắn cũng là hàng cao cấp mà hắn bỏ điểm Vận Mệnh ra mua, muốn không tăng nhanh cũng khó.
Dù sao, hắn cũng đã 3 tháng kể từ khi hắn đột phá Tam Phẩm rồi. Hiện tại hắn cảm nhận thể nội đan điền đã tràn đầy linh lực, cảm giác như thể tùy thời đều có thể đột phá, nhưng hắn một mực không chịu là để cho linh lực áp súc càng thêm dày đặc, loại bỏ tạp chất.
Trần Ngọc Lâm hôm trước vừa nhận được tiền quy đổi cho 4 món đồ Hồn tu Ấn Độ mà hôm nọ hắn đi vào bên trong Mê Cung lấy được. Nghe nói một vị cao tăng Phật Giáo, một vị La Hán sống sau khi nhìn thấy mấy món đó quyết đinh đem chúng về Tây Tạng thỉnh hóa giải oán khí giúp những oan hồn bên trong sớm ngày đầu thai.
Do Trần Ngọc Lâm đang có khá nhiều đồ đạc rồi, cho nên hắn sẽ chỉ nhận tiền mà thôi. Riêng Âu Bảo Uyên chợt nhận ra nàng chẳng có cái gì cho nên đòi một bộ áo choàng ma pháp sư và một cái bao tay niệm chú 4 ấn.
Bao tay niệm chú có tác dụng lưu trữ ấn chú dùng trong các trường hợp cần thiết, có thể lưu trữ bất cứ cái Ma Pháp nào chỉ cần chưa phải đến trình độ Ma Pháp Tối Thượng (một cấp cao hơn của Đại Ma Pháp).
Đương nhiên chủ nhân vẫn sẽ mất ma lực và tinh thần lực trong việc vẽ vòng tròn ma pháp, nhưng việc khắc họa từ trước khiến cho quá trình vẽ vòng tròn ma pháp nhanh gần như gấp 10 lần, hầu như là chỉ cần rót tinh thần lực và ma lực vào là xong.
Trần Ngọc Lâm ngồi một chỗ cầm quyển sách, ngắm Âu Bảo Uyên đang trong bộ đồ Ma Pháp Sư.Nàng đội một cái mũ phù thủy trông khá giống mũ trong Harry Potter, mà thực ra ngoại trừ màu thì trông nó giống hệt đồ trong Harry Potter.
Nàng tay vung vẩy một cây gậy, áo choàng dài tay, tay áo rộng thùng thình đen như màn đem, thi thoảng điểm lấm tấm một hai ngôi sao bay phất phơ trong gió. Trần Ngọc Lâm ngồi cạnh đó, bụm miệng cố gắng không phát ra tiếng cười.
Hắn tưởng tượng hình ảnh một con khỉ đột mặc váy, tay cầm gậy phép vung vẩy:
Âu Bảo Uyên vung tay cho Trần Ngọc Lâm một quả cầu lửa vào mặt, lầm bầm trong khi cởi bộ đồ ra:
"Bộ này khiến tôi trông béo hơn. Tôi muốn một bộ vest cho nữ cơ. Đây là đồ cổ của thế kỉ 19 rồi, giờ thế kỉ 21 ai dùng đồ này?"
"Đừng lo, gầy hay béo sẽ không có ý nghĩa gì nếu bà hủy diệt mọi nơi bà đi ngang qua bằng thứ sức mạnh man rợ của một con T-rex của mình. Và bà béo sẵn rồi, thậm chí cả Lời Nguyền Chết Chóc từ Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy có bắn vào người bà thì bà cũng kịp đập cho hắn ra bã trước khi lời nguyền lan ra toàn thân. Bà to đến mức bà có thể đập Thanos thành cọng bún trong lúc đang rã ra bởi cái búng tay của hắn."
"........."
Thằng này lâu lắm không ăn đập thế là thèm rồi à?
Khải Trang đang chuẩn bị đồ đạc cho tiệc mừng thọ của Tiêu Dao Thánh Nhân đi ngang qua, chợt nàng thấy Trần Ngọc Lâm và Âu Bảo Uyên đang "chơi đùa" với nhau, trong đó Âu Bảo Uyên đang cố đuổi theo và giã Trần Ngọc Lâm bằng một cái chùy gai to như cái ô tô tải.
Khải Trang:
-...................
Hai cái đứa này không làm việc đi còn làm gì vậy? Muốn bị cắt giảm lương tháng này à?
Tuy nhiên hóa ra chẳng có việc gì làm cả. Hầu hết người tới đều là cảnh giới khoảng chừng Đại Thừa thậm chí cao hơn, tuy rằng cũng có tiểu bối đến cùng họ tham dự tiệc nhưng mà hầu hết cũng là Kim Đan khoảng chừng đó. Kém nhất là Lục Phẩm Linh Hồ.
Hình như họ cảm thấy đem theo tiểu bối mà đem cảnh giới quá kém thế là sẽ bị khinh bỉ, nên họ toàn chọn các thiên kiêu đứng đầu để mà xách theo. Thế là Trần Ngọc Lâm cảm giác bị áp lực nặng nề, nhưng nhanh chóng hắn lại phởn lên, lon ton nhảy nhót tưng bừng không quan tâm.
Do đó Trần Ngọc Lâm tạm thời trong lúc này chỉ nhận được việc là đi giúp người ta tìm đường, chỉnh sửa một số trang trí, nhặt rác và quét dọn quảng trường thường xuyên mà thôi.
Tuy rằng Vĩnh Hằng Đảo có luật là không được thả ra khí tức đè ép người khác, nhưng mà có một số người với hệ tu luyện, công pháp, kì ngộ đặc thù thi thoảng tỏa ra không kiềm chế được, cho nên sau khi phát hiện ra giải quyết xong mấy vấn đề liên quan tới trang trí rồi và hắn thì không thể chạy vào các khu đông người được cho nên Trần Ngọc Lâm được thả ra chơi.
Chí ít là cho tới lúc chuẩn bị bữa thì hắn sẽ được gọi vào chuẩn bị đồ ăn cùng với nhà bếp, Âu Bảo Uyên không biết là đã biến mất ở đâu cho nên Trần Ngọc Lâm ngồi chơi cùng với Bé Hắc và con gà trống của hắn.
Con gà này càng lúc càng kì quái, thi thoảng nó ăn đất (không phải đất thường đâu, mà là tức thổ đó),thi thoảng cũng ăn mấy hạt gạo và các loại linh thảo hắn trồng trong Dược Viên. Gần đây nhất là khi hắn cho nó ăn tàn thứ phẩm Thăng Linh đan.
Có điều nó một mực không có tăng trưởng tu vi, ăn kiểu này thì một sinh vật bất kỳ cũng phải ít nhất phát triển lên thành Nhất Phẩm Luyện bì, nhưng con gà này thì không. Ngược lại chỉ thấy bộ lông của nó càng lúc càng sáng rực rỡ hơn mà thôi.
Giám định vẫn là [Nó là một con Gà trong loài gà], Trần Ngọc Lâm đang cố thử tìm hiểu xem cụm từ này còn có nghĩa nào khác không. Vạn nhất thời đại vạn cổ trước đó Gà là một trong những loài thống trị vũ trụ thì sao?
Trần Ngọc Lâm đang ôm con gà trống chợt có một cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu lên chợt sững sờ nhíu mày:
"Đông Phương Thường Thắng?"
Xa xa cách hắn 100 mét là một thanh niên hai mắt hoàng kim, hai tai trông như bằng sắt nhọn hoắt chĩa lên trên, hai tay là hai cái trảo bằng sắt. Hắn mặc một bộ trang phục trông như vest Tây màu xám ghi. Lúc này gã này đang được hộ tống vào bên trong bởi 1 thành viên ngoại đảo, Kim Đan tu sĩ.
Lần cuối cùng Trần Ngọc Lâm thấy gã, hắn rất có ấn tượng với tên này. Dựa theo khí tức hắn cũng chỉ mạnh hơn hắn nửa cái cảnh giới, tối đa là Tứ Phẩm sơ kỳ, nhưng từ người gã này Trần Ngọc Lâm lại cảm giác tới một tia khí tức nguy hiểm hắn chưa từng thấy qua.
Về sau khi nhìn thấy tên gã đó trên tấm bảng truy nã bởi Hải Tộc Trần Ngọc Lâm mới hiểu ra đó là loại cảm giác gì. Đó là cảm giác khi mà điểm yếu hại bị người khác nhắm vào.
Tên này tuy là Ngạo Chúng Thiên Ưng nhất tộc, nhưng hắn lại đang đi cùng với Ngạo Địa Quần Điêu bộ tộc, có ý tứ. Cả 2 loài đều rất mạnh, đứng gần như ngang nhau, thuộc về cùng một tinh cầu. Nhưng Ngạo Địa Quần Điêu không có ý thích hiển lộ thực lực quá nhiều nên không có tiếng tăm mấy.
Trần Ngọc Lâm cũng chỉ nhìn liếc qua gã đó, rồi lại quay mặt ra biển tắm nắng. Tuy rằng hắn là một con Ma Cà Rồng nhưng đối với ánh sáng lực miễn dịch lại là rất mạnh, làn da chỉ hơi chuyển màu đỏ như khi bị cháy nắng mà thôi, còn lại hoàn toàn bình thường.
Hắn nghe nói ánh sáng rất tốt cho sức khỏe, gần đây không hiểu sao hắn lại cảm thấy không khỏe, đặc biệt là hôm nay. Cho nên hắn quyết định sẽ tắm nắng một phen để tăng cường sức khỏe cho cơ thể. Trong sách nói ánh sáng sẽ giúp cho một cái gì đó xảy ra trong cơ thể, bổ sung cái gì đó và khiến cho vài thứ diễn ra trong cơ thể ta và giúp ta khỏe lên bằng một cách nào đó.
Chơi một hồi trên cái Iphone, Trần Ngọc Lâm thấy có tin nhắn Uyên nhắn tin vào ăn cơm. Chuyện là do bọn hắn sẽ cần phải chạy việc từ giờ cho đến nửa đêm cho nên cần ăn sớm hơn thực khách 30 phút để sẵn sàng dọn tiệc.
Nên nhớ tiệc ở đây là tiệc cả ngày luôn, một thứ cũng đại loại như buffet vậy. Cho nên mấy người khác thì không sao chứ với Trần Ngọc Lâm thì một ngày không ăn mà lại phải chạy cả ngày, vừa phải đối mặt với khí thế vô hình từ các vị Thần Anh trở lên gần như là một cực hình.
Đó không phải áp bức về tu vi, mà là áp bức về linh hồn.
Trần Ngọc Lâm đi vào bàn ăn cho nhân viên, thấy cũng khá nhiều người đang tụ tập. Hôm nay do là một dịp lễ trọng đại cho nên số lượng nhân viên phục vụ cũng đông hơn rất nhiều, mặc dù cũng chẳng có mấy người cần ăn uống nhưng vẫn có một số người lấy đồ ăn ra ăn (đồ chùa mà). Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua, trong nháy mắt đã thấy được Âu Bảo Uyên đang vẫy vẫy tay với hắn.
Hắn lách qua một đống lớn người, thấy Uyên đã bê ra sẵn một khay cơm cho hắn hỏi:
"Nãy giờ bà ở đâu vậy?"
Do là đang được nghỉ ngơi chờ lúc Khải Trang gọi vào chuẩn bị cho nên hắn cũng rảnh rỗi, đang tính tìm Âu Bảo Uyên tập nghệ thì mò mãi chẳng thấy nàng đâu. Chỉ thấy Âu Bảo Uyên đáp, gắp một miếng thịt bò viên:
"Tôi được kêu vào nhà bếp nhặt rau."
Trần Ngọc Lâm nghe thế, một đôi đũa đang chuẩn bị gắp một miếng ớt xanh khựng lại, kế đó hắn bình tâm lại.
Bình tĩnh, chỉ cần nàng không có động tay qua đồ ăn, mọi thứ đều an ổn.
Trần Ngọc Lâm nghĩ vậy, lại nghĩ bụng mấy hôm gần đây hắn ăn rau nhiều rồi, bổ sung chút chất thịt cho nó đầy đủ dưỡng chất, vậy là hôm nay sẽ không ăn rau nữa.
Hoàn toàn không phải sợ.
Trần Ngọc Lâm nghĩ bụng như vậy, gắp thêm 2 miếng cá viên chiên ăn, lại vừa ăn vừa nói chuyện một hồi cùng với Uyên. Hắn cảm thấy cá viên chiên hôm nay ăn rất lạ miệng, có một vị chua vô cùng kì quái, giống như thể bị cho sunlight với sức mạnh 100 trái chanh vào vậy.
Ọc ọc ọc ọc ọc..
Trần Ngọc Lâm đang nghĩ nghĩ cái vị này là cái gì, thì chợt bụng hắn réo vang, quặn đau...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]