Chương trước
Chương sau
"Không thể nào? Làm sao mà ngươi có thể sống sót khỏi vụ nổ đó? Đó là vụ nổ thậm chí có thể tiêu diệt cả Ngũ Phẩm Đạp Luân cảnh. Ngươi chỉ là một cái Tam Phẩm sơ kỳ nhỏ nhoi..."

Khôi Ám Hồn gào rú, tuy nó chỉ phát ra những tiếng rít dài nhưng lọt vào tai Trần Ngọc Lâm thì lại ra như tiếng Việt vậy, có lẽ do nó là giao lưu tâm linh mà không phải bằng giọng nói. Trần Ngọc Lâm ha ha cười, chỉ còn thiếu phun ra lửa nói:

"Ngu ngốc. Trong tình trạng này, không gì có thể tổn thương được bởi ta."

Không sai, Vritra, ma thần kinh khủng nhất trong thần thoại Ấn Độ, thần thoại của những người bị bắn vào đầu vẫn có thể trăn trối mất 15 phút hay cầm một quả chuối chém giết 5-6 địch thủ, kể cả thế hắn vẫn là ma thần kinh khủng nhất. Không chỉ bởi thứ sức mạnh đáng sợ của mình, mà hơn cả là bởi tấm thân gần như bất tử của hắn.

Không thể bị tiêu diệt bởi những vũ khí thông thường, những thứ khô, những thứ ướt, những thứ làm từ kim loại, những thứ làm từ đá, cũng không thể tiêu diệt nó vào buổi sáng cùng với buổi tối. Đương nhiên, chẳng có gì là bất khả xâm phạm, hắn cũng đã bị Indra đánh bại vào buổi hoàng hôn khi cưỡi trên một con sóng làm từ bọt biển, tay cầm một khúc xương của một vị hiền nhân làm vũ khí.

Nhưng mà Khôi Ám Hồn không phải Indra, và chắc chắn bây giờ không phải hoàng hôn.

Trần Ngọc Lâm cười khằng khặc, hắn vung lên một nắm đấm một quyền thẳng hướng Khôi Ám Hồn. Ngay khi quyền của hắn chạm vào Khôi Ám Hồn, theo như thông thường thì sẽ xuyên qua, nhưng thế mà quyền của hắn lại đánh cho Khôi Ám Hồn toát ra vô số khí thể màu trắng.

"Ngươi.. không phải là người hay ma cà rồng. Ngươi là A Tu La."

Khôi Ám Hồn kinh dị thốt lên, giọng ngắt quãng. Trần Ngọc Lâm giơ lên một chân đạp hắn một cú vào mặt, lạnh lùng nói:

"Thông minh."

Vritra là con ác quỷ Asura trồi lên từ 18 tầng địa ngục, khả năng di chuyển xuyên thấu của linh hồn căn bản không thể làm khó được hắn. Cơ thể của nó được thiết kế để có thể cắn xé linh hồn.

Trần Ngọc Lâm kế đó là một trận quyền cước thẳng mặt Khôi Ám Hồn, Khôi Ám Hồn tuy rằng là Tứ Phẩm linh hồn, nhưng lực chiến của nó cùng cảnh giới căn bản không tương xứng, chỉ có cảnh giới mà không có chiến lực. Nếu như nó quyết tâm trấn thủ đến cùng với cái Thiên Linh Cái, Trần Ngọc Lâm sẽ phi thường mất sức để đánh bại nó mà không đơn giản như thế này.

Trần Ngọc Lâm sau khi nhìn thấy HP của Khôi Ám Hồn giảm xuống còn dưới 20%, hắn liền lấy ra Hoàng Kim Lưới đang treo ở vách hang, do vừa nãy Khôi Ám Hồn không hướng lực của vụ nổ vào nó cho nên vẫn hoàn hảo không tổn hại, thắt chặt Khôi Ám Hồn lại rồi vứt sang 1 bên.

Kế đó, hắn lôi từ bên trong hòm Item ra quần áo của hắn, lần này hắn lấy quần áo mới cho tiện. Bởi vì bộ đồ lúc trước đã bị rách tả tơi và dính đầy bùn đất rồi, nếu mặc tiếp thì khó chịu lắm.

Sau đó hắn treo Khôi Ám Hồn đang bị trói bởi Hoàng Kim Lưới vào thắt lưng. Kế đó Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua hang động mà Khôi Ám Hồn vừa dự định đi vào bên trong, bản năng cho biết bên trong có bảo vật.

Tại sao? Rất đơn giản, lúc hắn phát hiện Khôi Ám Hồn trú ngụ bên trong cơ thể của Mẫu Thử, nó chạy về hướng này. Kể cả khi đã bạo tung Thiên Linh Cái thì Khôi Ám Hồn vẫn tiếp tục mò lại chỗ đó. Cho nên chỗ đó hẳn phải là sào huyệt của Khôi Ám Hồn.

Về phần kêu Khôi Ám Hồn đi dò đường? Không cảm ơn, Khôi Ám Hồn trăm phần trăm là một cái Ma Tu tàn hồn, loại này nói lời có quỷ mới tin.

Trần Ngọc Lâm quyết định nhân lúc vẫn còn Bất Tử Chi Thân, quyết định lao thẳng vào bên trong, kích hoạt toàn bộ các bẫy. Đương nhiên hắn cũng cần phải cẩn thận, nếu đụng độ bẫy rập kiểu hầm chông thì thôi, nếu là loại bẫy phong ấn đối phương vậy thì phiền phức lớn.

Trước tiên, cứ thả Âu Bảo Uyên ra đã, có gì nàng hỗ trợ hắn từ đằng sau vậy.

Trần Ngọc Lâm nghĩ bụng, trên mặt đất đã xuất hiện một cái quan tài, phía trên quan tài khắc họa một cái máy vi tính (?). Trần Ngọc Lâm im lặng, thông thường loại quan tài này sẽ khắc họa hình ảnh của người ở bên trong, tại sao lại thành ra máy vi tính rồi?

Hài hước lắm, Hệ Thống.

"Ê, mở mắt, xong rồi."

Trần Ngọc Lâm mở ra cái quan tài, vẫy vẫy tay với Âu Bảo Uyên.

"Ừm. Xong rồi à?"

Âu Bảo Uyên ngồi dậy, mở mắt ra nhìn Trần Ngọc Lâm từ đầu đến chân một cách kì quái. Trần Ngọc Lâm lúc này hai tay hai chân mọc ra quỷ trảo, toàn thân mọc ra vảy rồng màu vàng, hai mắt chuyển thành một đường thẳng đứng hơi mang sắc vàng, trong khi đó lòng trắng thì chuyển thành màu đen. Đầu hắn lại mọc ra 2 cái sừng cừu đực, tóc biến thành màu của đồng.

Nếu không phải hắn mặc bộ quần áo mà nàng thấy Trần Ngọc Lâm vẫn hay mặc, với cả mặt hắn không thay đổi, có khi nàng cũng chẳng nhận ra Trần Ngọc Lâm.

"Thế chúng ta đang ở đâu?"

Nàng lướt nhìn quanh, khung cảnh chung quanh đã thay đổi do vụ nổ, mặc dù Trần Ngọc Lâm bản thân không bị ảnh hưởng gì nhưng mà toàn bộ hang đá do ảnh hưởng từ vụ nổ đã bị bào mòn ở một mức độ khủng khiếp, trông nhẵn thín giống như mới có cái máy khoan khoan qua vậy.

Trần Ngọc Lâm giải thích sơ qua về tình hình, về phần thân thể hiện tại hắn giải thích là hắn học được một loại biến thân có thời gian hạn chế, các chỗ khác thì có lược qua một chút. Âu Bảo Uyên gật gù coi như chấp nhận lời giải thích của hắn.

"Cho nên, bây giờ chúng ta sẽ nghĩ cách vượt qua mấy chỗ cạm bẫy này à?"

Âu Bảo Uyên hỏi, nàng sau khi nghỉ ngơi mười phút coi như đã hồi phục hơn nửa, cũng cảm ơn mấy lọ dung dịch khôi phục tinh thần lực nữa. Trần Ngọc Lâm cũng nếm thử qua, nói thật nhé, đắng còn hơn cả thuốc bắc.

"Ừm, cho nên trước tiên cứ cử vài đứa đi trước dò đường cái đã."

Trần Ngọc Lâm búng ngón tay, Arch Ville xuất hiện thả ra hơn 20 con Imp, trong nháy mắt cả cái hang động trở nên chật chội.

Hắn cho một con Imp chạy ngang qua hang, vừa mới tiến vào được 3 bước thì lập tức "Bùm", nó nổ tung, máu bắn văng tung tóe. Trần Ngọc Lâm nhíu mày lắc đầu.

Loại bẫy được thiết kế để giết này hắn không e ngại, Pháp Thân Vritra vẫn còn có hơn 10 phút tồn tại nữa, cái mà hắn e ngại là những cạm bẫy để nhốt đối phương vào.

Cũng không hi vọng gì vào đám Ma Thử, hắn vừa nãy lúc nghỉ ngơi cho 3 con Ma Thử chạy đi qua nhưng toàn bộ đều nhất loại không kích hoạt bất cứ một cạm bẫy nào, có thể là do cảnh giới không đủ, cũng có thể do trọng lượng không đủ, cũng có thể do cạm bẫy nhận định đó là thú hoang đi lạc hoặc vật do thám.

Trần Ngọc Lâm sử dụng liên tiếp hơn 22 con Imp để kích hoạt toàn bộ số bẫy, kế đó hắn khá khẳng định là không có một loại bẫy nào là bẫy khống chế hoặc nhốt cả. Có thể do chủ nhân chỗ này, gã Khôi Ám Hồn kia không có ý định lưu lại người sống lúc đặt bẫy.

Trần Ngọc Lâm sau khi được Âu Bảo Uyên phù cho một cái pháp trận tăng tốc, tăng khả năng phản ứng và một loại trận pháp giúp nàng kéo hắn về nếu phát hiện nguy hiểm thì đã cảm thấy đầy đủ. Tiếp theo hắn vận lực, chạy ngang qua hang đá. Chợt Trần Ngọc Lâm sơ bộ nhận ra một điều kì quái, dường như cái hang đá này bị..chặt ra làm đôi?

Không giống như chặt ra làm đôi, mà giống như kiểu cái hang này vốn là cái hang bình thường, nhưng rồi đột nhiên một công trình kiến trúc khác chặt ngang qua một nửa cái hang, thình lình chiếm chỗ của phần còn lại của cái hang thành một cái hành lang vậy. Nửa trước là một cái hang động nhỏ và hẹp, nửa sau thì lại phình ra thành một cái hành lang, còn có gạch vàng lót sàn nữa.

Nhìn qua vô cùng bất hợp lý và hoàn toàn không có một điểm hài hòa nào cả.

Trần Ngọc Lâm chạy ngang qua thêm 1 loạt 10 cạm bẫy, càng lúc càng cảm giác kì quái. Thông thường một cái Nguyên Anh hoặc Kim Đan động phủ đều sẽ có ít nhất là trên 50 loại trận pháp, hơn nữa toàn bộ đều sẽ là ít nhất cũng là Kim Đan hoặc Lục Phẩm Linh hồ cấp bậc.

Trừ khi vị tu sĩ này không chủ tu trận pháp, cũng không học qua.

Nhưng giám định lại nói khác, nó nói những cạm bẫy này vừa mới được tạo ra cách đây 50 năm mà thôi, mà nhìn qua cái hang này ít nhất cũng 300 năm tuổi rồi.

"Này, đây thật là kì quái."

Âu Bảo Uyên sau khi xác nhận an toàn tiến vào, nhìn quanh quẩn, chợt nàng trừng mắt kinh ngạc:

"Không thể nào. Đây là..."

"Đây là 1 phần của Đồng Văn Ma Âm Trận, một trận đại trận pháp đã từng rất phổ biến với giới Hồn tu ở Ấn Độ mà. Tại sao cái Đồng Văn Ma Âm Trận này lại bị phạt ra một nửa thế này? Hơn nữa kết cấu kiến trúc này dường như cũng là của người Ấn. Tại sao lại ở đây."

Trần Ngọc Lâm nghe Âu Bảo Uyên nói thế, đầu tiên là kinh ngạc, kế đó hắn quét mắt qua xung quanh thì thấy quả đúng thế, trên tường khắc vô số chữ Ấn Độ cổ (giám định nói thế, nhưng mà không có phiên dịch). Các bức tượng nhỏ như đứa trẻ ở ngồi ở hai bên hành lang đều có hình dáng Phật ngồi, ngoại trừ việc các bức tượng đều làm từ một loại kim loại màu đen, hơn nữa toàn thân bức tượng chảy nước, bao phủ thành một lớp màng mỏng.

Hắc Phật, biểu tượng chí tà. Tà giáo này tách ra từ Phật giáo, theo tôn chỉ "Sát Nhân chứng Phật", thờ phụng Hắc Phật Ngàn Mắt Ngàn Tay. Có điều mấy bức này chỉ là tượng điêu khắc mà thôi.

Đương nhiên đây chỉ là một phần mà hắn nhìn thấy mà thôi, hắn nhận ra càng đi sâu vào bên trong hang khoảng trống càng mở rộng ra, rồi hắn nhìn thấy một khoảng không khá rộng lớn, bên trong ngồi một cách thê lương là một bức tượng Hắc Phật Ngàn Mắt Ngàn Tay to như một căn nhà đang ngồi giảng đạo, mỗi một con mắt trên các bàn tay mở to ra trông 10 phần quỷ dị.

Trọng yếu là nó giống như bị một thứ gì đó mạnh mẽ kéo mất một nửa. Tại sao lại nói là kéo? Đó là bởi vì có đến một nửa bức tượng giống như biến mất vậy, hơn nữa vết tích có vẻ như phần còn lại là bị sụp đổ chứ không phải bị cái gì đó chặt mất, vô cùng nham nhở.

Trần Ngọc Lâm chạy ra lục soát qua cả căn miếu thờ này. Không sai, nó là miếu thờ chứ căn bản không phải nơi bế quan hay hang ổ gì cả, càng lúc càng kì quái. Ngoại trừ hai bộ xương trên sàn căn bản không có gì cả.

Đó là lúc Trần Ngọc Lâm để mắt đến cái bàn thờ đã tắt hương hỏa từ lâu, lúc này mới chú ý đến bức tượng Hắc Phật Ngàn Mắt Ngàn Tay đã bị chặt ra làm đôi này, trên bốn cánh tay vươn ra phía trước của nó có cầm 3 thứ.

Thứ nhất là một cây quyền trượng xương người, thứ 2 là một cái đầu lâu một màu đỏ rực, thứ 3 là một chuỗi chừng 10 cái đầu lầu, mỗi cái thế mà đều là một cái Thiên Linh Cái tương đương với cái Thiên Linh Cái bọn hắn từng "chơi" cùng ngoài kia.

Bàn tay thứ 4 để trống.

Trần Ngọc Lâm không một chút khách khí sai một con quỷ của Arch Ville nhảy lên trên, rồi thu lại cả 3 món vào trong hòm Item. Tất cả những món này đều là xuất xứ từ xương người, đặc biệt là Thiên Linh Cái càng là vật cấm kỵ luyện chế, không cần cố kỵ gì cả.

Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên tiếp theo lùng sục quanh cả căn phòng, nhưng cũng chẳng tìm được thứ gì cả. Dù sao đây cũng chỉ là một cái điện thờ mà thôi. 2 cái thi thể đã bị mục chỉ còn xương, thậm chí không còn cả quần áo phía trên và nhìn qua tuyệt đối chưa tu luyện tới Tứ Phẩm Tiên Cốt, cũng không có đồ trữ vật luôn.

Tuy rằng phía trên có một đống lớn hài cốt và đủ loại bát đựng chứa các loại máu huyết mà thậm chí tới bây giờ cũng chưa khô, nhưng Trần Ngọc Lâm chỉ đơn giản triệu hoán Hắc Linh ra cho nó một mồi lửa cháy sạch. Sở dĩ thế là vì hắn vừa nhìn vào những thứ đó lập tức thấy mờ mắt, tai nghe được vô số tiếng kêu thét oán hận vô cùng, tuyệt không phải món đồ tốt lành gì.

Lúc mà Trần Ngọc Lâm quay ngược lại để đi ra ngoài, thì chỉ thấy Âu Bảo Uyên đã đi ra một lúc chợt quay ngược lại, mặt lo lắng nói:

"Đường đi bị chặn rồi."

Trần Ngọc Lâm nhíu mày:

"Cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.