Trong một dãy núi, Mộc Thần và Tử Vận đứng trên đỉnh cao nhất nhìn ra xa, đó là vị trí của Truyền Thừa Chi Thành. Truyền Thừa Chi Thành với cương vực mênh mông đã trở nên vô cùng mơ hồ và hư ảo, gần như sắp không thể nhìn rõ được nữa. Bên trong những con đường cổ kính rộng lớn, kiến trúc to lớn khôi hoằng, Truyền Thừa Chi Địa bất hủ, tất cả mọi thứ đều dần dần biến mất trong tầm mắt. “Sự biến mất của nó, ta hi vọng là lâu dài, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện thêm nữa!” Mộc Thần tự lẩm bẩm, tâm tình nặng nề, nghĩ đến sinh linh vô thượng kia. Sau khi hắn hiểu rõ về Truyền Thừa Chi Địa, hắn cho rằng tự phong ấn của Truyền Thừa Chi Thành, khả năng rất lớn chính là để gia cố lực phong ấn hạch tâm của nó, dùng để trấn áp sinh linh vô thượng. Nếu là vậy, nó vĩnh viễn không còn xuất hiện nữa, thì cũng chính là nói sinh linh vô thượng vĩnh viễn không thể thoát khỏi khốn cảnh. Nhưng hắn cũng biết, đây chẳng qua chỉ là một ý nghĩ viển vông mà thôi, lực phong ấn của Truyền Thừa Chi Thành làm sao có thể vĩnh viễn trấn áp sinh linh vô thượng, căn bản không thực tế. Dù sao đây chính là sinh linh vô thượng, tồn tại có thể khiến vạn vật sinh ra chỉ bằng một niệm, cũng có thể khiến vạn vật diệt vong chỉ bằng một niệm. Hắn đang sống, tồn tại ở thế gian, mà Nhân Hoàng trấn áp hắn thì đã sớm không còn nữa. Một người đã mất đi vạn cổ, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-the-gioi/5084417/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.