Mộc Thần và Vũ Nhu kề vai sát cánh mà đi, bước trên cầu gỗ, tiến về hòn đảo giữa hồ. Cho tới giờ khắc này, những người trên đảo mới từ trong say mê tỉnh táo lại. Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cầu gỗ, có kinh ngạc, có hưng phấn, có mang theo thiện ý, có lạnh lẽo, có thâm thúy, có còn mang theo chút cười lạnh. Mã Dữ bước nhanh tới, trên mặt mang theo vẻ áy náy:
Thần Vương đã tới, Mã Dữ chưa từng đón tiếp, thật sự là hơi thất lễ, mong Thần Vương đừng trách.
Có Vũ Nhu tiên tử đón tiếp, ta có gì đáng trách đâu?
Mộc Thần cười rộ lên, lời nói nhẹ nhàng và hài hước. Điều này khiến Mã Dữ hơi ngẩn ra, tiếp đó cũng cười rộ lên, khẽ khom người hành lễ với Vũ Nhu, nói:
Vũ Nhu tiên tử một khúc tiên âm quả thực du dương không dứt, hư không nở hoa, khiến Mã Dữ kinh thán!
Vũ Nhu hiến xấu, hôm nay một khúc, hơi khoe khoang cầm kỹ rồi. Nhưng, đã là chư vị lấy Thúy Trúc Hiên của Vũ Nhu làm nơi yến tiệc, Vũ Nhu tự nhiên sẽ đàn một khúc, để tận tình chủ nhà.
Nàng rất khiêm tốn, nét mặt của nàng rất nhu hòa, dù đối mặt với Mã Dữ không hề nở nụ cười, nhưng vẻ nhu mỹ xuất phát từ xương tủy ấy lại làm lòng người say. Mộc Thần nghe vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, lúc trước hắn đã suy nghĩ, rốt cuộc chủ nhân của Thúy Trúc Hiên này là ai, có thể sở hữu một phủ đệ như vậy, đủ để chứng minh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-the-gioi/5084262/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.