Địa hình tòa núi lớn này vô cùng phức tạp, cổ mộc rậm rạp, dây leo quấn quýt trong rừng, tiện cho ẩn mình. Mộc Thần rất rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và Hỏa Nghiêu, một người Thông Linh cảnh sơ kỳ, một người Thông Linh cảnh Đại Viên Mãn, tựa như bị ngăn cách bởi thiên tiệm hồng câu, không có cách nào vượt qua. Hiện tại hắn chỉ có thể tạm tránh phong mang, giữ được tính mạng, những chuyện khác đều không trọng yếu, chỉ có sống mới có tất cả khả năng, một khi chết đi, tất cả sẽ đều tan thành mây khói.
Hỏa Nghiêu! Ta nhất định sẽ cùng ngươi và toàn bộ Hỏa tộc thanh toán khoản nợ này!
Mộc Thần mạnh mẽ áp chế thương thế trong cơ thể, đề tụ huyết khí và linh lực tàn tạ, cực hạn thi triển bộ pháp thần bí, xuyên hành trong vùng núi lớn có địa hình phức tạp này. Sơn lâm đối với hắn mà nói là quen thuộc, so với Hỏa Nghiêu, Mộc Thần kiên tin rằng chính mình tuyệt đối quen thuộc hoàn cảnh như vậy hơn hắn, đây là một ưu thế.
Tiểu tử, đến tận bây giờ ngươi còn đang giãy giụa vô ích, có ý nghĩa sao?
Hỏa Nghiêu ở phía sau cùng truy không bỏ, thần niệm tản ra, truy tung khí tức của Mộc Thần, cảm nhận được hắn chợt trái chợt phải, không ngừng thay đổi phương hướng. Vì địa hình núi non phức tạp, cây rừng rậm rạp, Hỏa Nghiêu đã không nhìn thấy Mộc Thần nữa, chỉ có thể dùng thần niệm cảm ứng, tốc độ dưới chân cũng bị ảnh hưởng.
Hỗn trướng! Đây là nơi quái quỷ gì?
Hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-the-gioi/5084036/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.