Vạn Đạo Nhất bình chân như vại, vẻ mặt cao thâm mạc trắc, nói:
Bắc Lộc Học Viện truyền thừa vạn tải, nội tình thâm hậu, đi dạo chơi ở đó nhiều hơn, sẽ có kinh hỉ.
Lão đầu, trong lòng ngươi giấu giếm cái tâm tư xấu xa gì, đừng hòng lừa phỉnh ta nữa.
Mộc Thần luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như Vạn Đạo Nhất nói.
Lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, vi sư có hèn kém như tiểu tử ngươi nghĩ không?
Vạn Đạo Nhất trừng Mộc Thần một cái, sau đó nhìn về phía dược điền khô héo và binh khí bị hư hại trong phế tích, nói:
Những cái đó ngươi thấy được chưa, dược điền của tông môn khô héo, khí cụ đều hư hại, nhưng Bắc Lộc Học Viện lại hoàn hảo vô tổn.
Đợi chút...
Nghe đến đây, lại nhìn thấy ánh mắt của Vạn Đạo Nhất, Mộc Thần đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói:
Ngươi sẽ không phải là muốn ta đi Bắc Lộc Học Viện trộm linh dược và linh khí chứ?
Cái gì gọi là trộm?
Vạn Đạo Nhất lập tức đen mặt, đưa tay liền muốn cho Mộc Thần một bạo lật, nhưng bị hắn kịp thời tránh được, mặt không đỏ tim không nhảy nói:
Rõ ràng là lợi dụng tài nguyên một cách hợp lý, sao lại là trộm rồi? Bắc Lộc Học Viện linh dược cùng linh khí vô số, sẽ không để ý điểm này đâu.
...
Mộc Thần cảm thấy sâu sắc vô ngữ, càng ngày càng cảm thấy lão đầu không đáng tin cậy, nào có sư tôn lại bảo đệ tử đi trộm đồ?
Ngươi nghe vi sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-the-gioi/5083943/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.