Đạo Nhất Tông khắp nơi hoang tàn, đi theo lão đầu trên cổ đạo đầy cỏ hoang mọc um tùm, cả người đều sắp bị cỏ dại nhấn chìm. Trên đường đi, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài đồng nát ngói vỡ rải rác trong đám cỏ, có thể nghĩ đến nhất định là rơi vãi đến đây trong trận biến cố năm xưa. Đến trên núi, Mộc Thần mới nhìn thấy toàn cảnh di tích tông môn, trong lòng rất chấn động. Trước đó nhìn thấy dưới chân núi cũng chỉ là một góc băng sơn mà thôi, không bằng một phần trăm của toàn cảnh! Có thể thấy Đạo Nhất Tông từng quả thực là một tông phái vô cùng cường thịnh, nhìn từ diện tích di tích, hoàn toàn không nhỏ hơn Bắc Lộc Tông. Ánh mắt chiếu tới, tất cả đều là phế tích hoang tàn, tường đổ vách nát, chất đầy ngói vỡ gạch vụn. Phế tích rộng mấy chục dặm, chỉ có mấy tòa điện vũ đổ nát trông như có thể sập bất cứ lúc nào ngoan cường sừng sững, chịu đựng được sự xung kích của trận kịch biến năm xưa, chống lại sự ăn mòn của thời gian.
“Đây chính là Đạo Nhất Tông của chúng ta, năm xưa uy chấn Đông Di, chỉ là tất cả vinh quang đều đã bị mai táng...”
Lão đầu thở dài, ánh mắt có chút mơ màng.
“Người thừa kế hậu thế nhiều đời nỗ lực, cho đến đời Vạn Đạo Nhất ta đây, vẫn không thể chấn hưng tông môn, là vì sư vô năng a...”
“Lão đầu, ngươi không nên nghĩ quá nhiều, sự việc do người mà thành, tin rằng sẽ có một ngày thành công.”
Mộc Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-the-gioi/5083940/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.