Edit: RheniT6
Cha con Thẩm Linh hả hê rời đi, tuy rằng Vững Chắc thật sự là pháp bảo, nhưng thầy trò hai người Thanh Vũ Tông chưởng môn có dám lấy ra dùng hay không là một chuyện, hơn nữa cha con hai người cũng kiếm được không ít linh thạch. Huống chi, có Thẩm Linh ở đây, sợ gì không có bảo bối tốt hơn mà dùng?
“Cách xa tiểu nhân thật khiến tâm tình thoải mái,” Thẩm Linh lắc lắc tay áo, lôi kéo Thẩm Chiêu Chiêu nói, “Ta hôm nay liền mang hai người các con đi Yến Vân Lâu ăn một bữa ra trò, cũng coi như chiêu đãi…… Cái gì nhỉ?”
“Yến Trường Canh.” Thiếu niên thanh âm có vài phần lạnh lẽo.
Hắn vẫn luôn một mực không nói một lời đi theo phía sau Thẩm Chiêu Chiêu, mãi đến khi Thẩm Linh hỏi chuyện mới lên tiếng.
Thẩm Linh nghe thấy thanh âm của hắn, có chút kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ bộ dáng thiếu niên đằng sau bất giác thoáng thu lại nụ cười. Dung mạo cực tốt, chỉ là thật sự là quá mức âm trầm, hoàn toàn không giống như là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Thẩm Linh rốt cuộc vẫn là người làm phụ thân, đối với trẻ nhỏ ngữ thanh cũng trở nên hòa hoãn một chút: “Đợi lát nữa mang ngươi đi thay bộ y phục mới, rồi đi ăn một bữa, coi như chúc mừng ngươi từ nay đã thoát khỏi cái xó xỉnh chết tiệt kia.”
Thoát khỏi? Yến Trường Canh hơi hơi gợi khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười đạm bạc, không hề có chút vui sướng nào.
Thẩm Chiêu Chiêu thấy bộ dạng đứng ngoài cuộc phảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-sung-ai/216042/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.