Edit: RheniT6
Nàng luôn bừa bãi tùy hứng, hơn nữa lại được Thẩm Linh vô cùng cưng chiều nên với việc ở trên đại điện không kiêng nể đòi hỏi như vậy, cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu không vì chính mình xả giận, Thẩm Chiêu Chiêu còn có thể là Thẩm Chiêu Chiêu sao?
Dương chưởng môn nghe vậy cười cười, hỏi: “Chiêu Chiêu như sao lại nghĩ đến muốn đem nghiệp chướng kia đi?”
Thẩm Chiêu Chiêu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không trả lời. Nàng nhìn Dương chưởng môn cũng không phải cái người tốt đẹp gì, trong lòng có vài phần khúc mắc, càng không nghĩ nói.
Thẩm Linh nhẹ trách mắng: “Chiêu Chiêu, trưởng bối hỏi sao lại không đáp?”
Tuy nói là trách cứ, nhưng một chút ý tứ trách cũng không có, ở đây ai mà không biết? Bất quá là giữ một chút mặt mũi thôi, Thẩm Linh đã trách cứ, Dương chưởng môn dù trong lòng còn nhiều bất mãn thì có thể nói cái gì?
Dù sao cũng lấy được thứ tốt ở chỗ Thẩm Linh, Dương chưởng môn làm bộ không biết, “Thẩm đạo hữu, Chiêu Chiêu tuổi nhỏ, tâm tình còn trẻ con, chớ trách móc nặng nề. Chỉ là Yến Trường Canh kia tư chất thật sự chẳng ra gì, tính cách lại là âm u trầm mặc, không có chỗ nào tốt cả. Toàn thân trên dưới cũng bất quá cũng chỉ có gương mặt kia còn nhìn được một chút ……”
Hắn dừng một chút, trong giọng nói có chút ý vị thâm trường.
Hàn Vũ lập tức ý thức được lời hắn nói có ẩn ý, cùng Dương chưởng môn liếc nhau, ỷ vào chính mình cũng coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-sung-ai/216040/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.