Edit: Rheni
Tính cách của Thẩm Chiêu Chiêu, ở một khía cạnh nào đó có thể nói là mưa rền gió cuốn. Nàng nói bế quan liền chuẩn bị bế quan, vừa tới Huyền Quang Tông được một ngày liền bắt đầu chui vào một cái động phủ, an an tĩnh tĩnh chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ.
Động phủ kia là do Thẩm Quy Chu chuẩn bị riêng cho cha con Thẩm Linh, ở trên ngọn núi của y, hoàn cảnh thanh tĩnh, linh khí dư thừa. Khi không có Thẩm Linh thì dùng kết giới phong bế lại, bọn họ tới mới đem kết giới cởi bỏ. Xung quanh động phủ là rừng trúc xanh um tươi tốt, từ xa nhìn lại nơi này mây mù lượn lờ, ẩn ẩn có thế gió lộng rồng bay.
Thẩm Quy Chu cùng Thẩm Linh, còn có Yến Trường Canh đi theo phía sau đều đứng ở trước động phủ nhìn theo Chiêu Chiêu.
“Chiêu Chiêu, nếu cảm thấy không ổn lập tức dừng lại, lần này thất bại cũng không sao cả.” Thẩm Linh lo lắng nhăn mày, hắn cảm thấy Thẩm Chiêu Chiêu có chút quá mức sốt ruột, Trúc Cơ chuyện này chờ một chút cũng không có gì.
“Cha!” Thẩm Chiêu Chiêu tức tối dậm chân, trừng mắt cặp mắt to bất mãn nói, “Có người cha nào trù ẻo nữ nhi của mình thế không? Con còn chưa có bắt đầu đâu, đã nói con sẽ thất bại?”
Thẩm Linh vươn tay tới búng trán của nàng, bất đắc dĩ nói: “Con đúng là đồ không lương tâm.”
Thẩm Quy Chu nhìn động tác của hai cha con, buồn cười nói: “Nhị đệ không cần quá lo lắng, Chiêu Chiêu thiên tư thông minh, thăng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-sung-ai/1161484/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.