Chương trước
Chương sau
Bốn năm giờ chiều sắc trời đã tối sầm, mọi người quây quần bên bữa cơm tất niên. Trương Khải Huy ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng lại liếc tôi vài lần. Bữa cơm tất niên này thiếu mất một chủ nhân, thêm vào đó là hai vị khách bên ngoài, tôi cắn bánh chẻo trong miệng mà không rõ là hương vị gì. Vì không để cha mẹ thương tâm, nhà Lưu Phong nói rất nhiều, nhất là đứa cháu trai kháu khỉnh đáng yêu kia. Gọi ông nội thật dài, kêu bà nội thật ngắn, lại gắp bánh chẻo cho ông bà, lại làm ngáo ộp cho chúng tôi xem. Mọi người đều thoải mái cười to

Đang ăn, di động Trương Khải Huy đổ chuông. Hắn buông đũa xin lỗi nhỏ nhẹ rồi đi bắt điện thoại. “Hello?”. Xem ra là trò chuyện cùng đối tác nước ngoài. Những câu tiếng Anh liên tiếp hấp dẫn bé con kia, hài tử chạy đến bên tôi nhỏ giọng hỏi: “Chú Vương, chú Trương đang nói cái gì a?”

Tôi cười nói. “Lát nữa con hỏi chú ấy thì biết”

– “Nga, chú nghe cũng không hiểu a”. Bé thất vọng rời đi, đôi mắt nhỏ nhìn Trương Khải Huy cách đó không xa, chu chu cái miệng nhỏ nhắn

– “…. ok, that’s all. Bye”. Trương Khải Huy cúp điện thoại quay lại chỗ ngồi

Tiểu tử kia lập tức ngẩng đầu hỏi: “Chú Trương, chú vừa nói là cái gì a?”

Lưu Phong lập tức ngắt lời, “Hiểu Quân! Không được vô lễ”. Hiểu Quân rất không tình nguyện chu môi ngồi xuống

Trương Khải Huy cười nói: “Tiếng Anh, con muốn học không?”

– “Muốn!”. Tiểu tử kia lại vui vẻ. Bé như vậy đã có hứng thú với tiếng Anh, có thể tưởng tượng vì sao Lưu Bác lại giỏi tiếng Anh như vậy, nét hiếu học này có thể là di truyền

Trương Khải Huy chỉ chỉ tôi, “Chú này rất giỏi tiếng Anh, để chú dạy con”. Thế mà lại đá quả cầu sang tôi!

– “Chú Vương không hiểu mà”. Tiểu tử thật tín nhiệm tôi, tôi trừng mắt liếc Trương Khải Huy. “Chú Trương, chú dạy con đi. Trước kia chú ba cũng có dạy….”. Phỏng chừng cha mẹ không cho bé nói đến Lưu Bác trước mặt ông bà, lời vừa mới nói xong đã ngập ngừng. Ánh mắt mọi người đều nhìn hai người lớn tuổi, nhìn bọn họ mỉm cười ăn bánh chẻo, tâm trạng mới nhẹ nhàng. Hiểu Quân lúc này không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn ăn bánh chẻo, thỉnh thoảng lại sùng bái lén nhìn Trương Khải Huy

Ăn xong, Hiểu Quân dắt chúng tôi ra ngoài đốt pháo hoa. Tôi nói phía Nam có rất nhiều nơi cấm bắn pháo hoa nên lâu rồi tôi cũng chưa chạm vào thứ này. Bé bất khả tư nghị giật mình nhìn tôi. “Thật sao? Vậy mọi người ở đó mừng năm mới bằng gì? Không có pháo thì sẽ không vui!”. Xem ra, bé đã đánh mất ý niệm theo tôi về phía Nam trong đầu. Với cháu mà nói, lễ mừng năm mới chính là nghịch tuyết, đốt pháo, ăn bánh chẻo, dán câu đối lên cửa… những thứ này không tìm thấy ở miền Nam

Cả tối tôi phụ trách phóng pháo hoa, Hiểu Quân châm lửa, Trương Khải Huy vòng tay trước ngực đứng một bên thưởng thức pháo hoa nở rộ. Tất cả đều do Hiểu Quân ‘an bài’, bé con nói tôi là đệ tử, mà Trương Khải Huy lại là thầy giáo của bé, cho nên được hưởng ‘đặc quyền’. Trương Khải Huy vui sướng nhìn tôi gặp họa, tôi nói hắn lạc thú của bắn pháo hoa không phải nhìn, mà là bắn! Hắn nói tôi ăn nho nên lời nói cũng chua theo. Hiểu Quân không quên nhắc Trương Khải Huy dạy tiếng Anh, Trương Khải Huy muốn cự tuyệt cũng khó

Đến giao thừa, Hiểu Quân mới không tình nguyện lên giường. Lưu Phong xin lỗi chúng tôi một gian phòng khách có vấn đề, sưởi như thế nào cũng không ấm, hỏi chúng tôi hai người có thể cùng ngủ trong phòng Lưu Bác không

Tôi chưa kịp mở miệng, Trương Khải Huy đã chấp nhận: “Không sao! Anh đừng áy náy!” Nói xong liền vào nhà mang hành lí vào phòng Lưu Bác. Lưu Phong gật gật đầu đi về phòng, tôi cũng đi vào
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.