Lưu Bác được đẩy ra, chính xác là được phủ khăn trắng đẩy ra. Du Tử Hồng hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Thân thể tôi lung lay, tâm thần không ổn định, Trương Khải Huy cũng không thể giữ tôi được nữa. Tôi vọt đến tấm chăn trắng, xốc lên—- lộ ra khuôn mặt đầm đìa máu me không chút sinh khí của Lưu Bác
– “Lưu Bác, cậu tỉnh dậy cho tôi! Cậu mẹ nó tỉnh lại a!”. Tôi lớn tiếng gọi, một bên dùng sức lay hai vai Lưu Bác. “Là huynh đệ thì cậu đứng lên! Mẹ nó!…”. Bác sĩ chạy đến muốn phủ khăn trắng lên, lại bị tôi lật xuống. Liêu Chính Hoành muốn đem tôi kéo ra cũng bị tôi đá sang một bên. Tôi khóc rống lên, cảm giác tê tâm liệt phế khi cha mẹ mất mười năm trước bây giờ trở lại. Trương Khải Huy giữ lấy vai tôi, dùng sức mang tôi ra ngoài. Tôi không biết gì, chỉ gắt gao giữ lấy Lưu Bác. “Tam nhân! Tam nhân! Cậu con mẹ nó đứng lên cho tôi a!…”. Tôi căn bản không nghe người chung quanh nói gì, nhìn Lưu Bác không bao giờ mở mắt nữa, nhìn khuôn mặt Lưu Bác không bao giờ tươi cười nữa! Lòng tôi bị đào một khoảng không, thanh âm khàn khàn vang lên trong một góc bệnh viện. Trương Khải Huy dùng sức gỡ tay đang bám lấy giường của tôi, bác sĩ lại phủ khăn trắng, đẩy giường đi rồi
– “Không! Đừng mang cậu ấy đi!… Anh buông ra! Cậu ấy là anh tôi a!”. Tôi đau khổ giãy dụa, Trương Khải Huy vẫn không buông ta. “Anh buông ra! Buông ra!… A!—“. Tôi thống khổ ngồi xổm dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-rosespy/3172095/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.