– “Thực xin lỗi”. Tôi nghiêng đầu qua một bên, nhắm hai mắt, giáng đoạn ‘ôn nhu’ của hắn
Kim Tri Nam có chút ngoài ý muốn, yếu ớt cười. “Hân, người nên xin lỗi phải là tôi”
Tôi đứng lên, lảo đảo hai bước, hắn lập tức đỡ lấy tôi. Tôi lập tức đẩy hắn ra, về phòng ngủ
Tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Tôi ra khỏi phòng, Kim Tri Nam đang ngồi trên sô pha đọc báo. “Hân, cậu tỉnh rồi”. Hắn tiếp dón tôi tới tấp, tôi một phen vuốt mặt, gật đầu một cái
Bàn ăn đã dọn sẵn thức ăn, ra mòi hắn lại tự vào bấp. Tôi quay đầu nhìn, hắn chạy tới gần tôi. “Thế nào? Hợp khẩu vị không?”
– “Anh đừng nấu nữa, lãng phí thời gian. Việc của Henry không vội sao?”
Hắn mỉm cười đặt tay lên vai tôi. “Không có việc gì, nấu ăn là sở thích của tôi, nếu cậu chê đồ ăn tôi làm không ngon, tôi có thể mướn đầu bếp quốc tế đến”
– “Thật không cần, tôi cũng không kén ăn như vậy. Tôi cũng không thể ở không trong này ngồi không, ngày mai tôi sẽ bắt đầu nấu ăn, dù sao cũng nhàn rồi”. Phỏng chừng tôi chưa tỉnh ngủ nên mới nói như vậy, lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hối hận. Kim Tri Nam hứng thú nên hai mắt cũng lấp lánh
– “Hân, vậy cứ làm vậy đi”. Tôi nói tôi đổi ý, hắn không chấp nhận, dù sao hắn cũng là bảo mẫu của tôi tại Hàn Quốc này. Cơm nước xong hắn lại đi ra ngoài, tôi ở trong phòng lắc lư, đột nhiên muốn học tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-rosespy/3172061/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.