Tôi vẫn mải miết đi qua các ngã tư Seoul, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Tháng 9, Seoul có chút lạnh, thổi loạn tóc tôi, cũng thổi vào tâm hồn đang lạnh lẽo của tôi. Tôi bất tri bất giác dừng ở một công viên ven sông Hàn, màn đêm buông xuống bao phủ trái tim băng giá, xa xa ngọn đèn đường lẻ loi trong tiết lạnh
Tôi ngồi bên bờ sông Hàn, cách đó không xa có mấy bóng đen ngồi bên cỏ, lẳng lặng nhìn cảnh sông buổi đêm, tất thảy đều mờ mịt như vậy. Tôi lấy thuốc ra, châm lửa vài lần vẫn chưa cháy. Đột nhiên, một bàn tay đã bật sẵn lửa đưa ra trước mắt tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một kẻ phong trần, đáng tiếc ngọn đèn sau lưng hắn chiếu đến làm tôi không nhìn rõ khuôn mạt hắn. Tôi đốt thuốc, rít một hơi dài, nói: “Thanks”
– “Cậu không phải người Hàn?”. Hắn dùng tiếng Anh hỏi tôi
Tôi gật gật đầu, hút thuốc. Hắn ngồi xuống bên người tôi. “Cậu đang đi du lịch?”
Tôi cười một chút, không trả lời. “Biết không”, hắn tiếp tục nói “Tôi rất ít khi đến đây, nhưng mỗi khi tâm tình không tốt sẽ đến đây hít thở chút không khí. Tôi là Lô Vĩnh Tích, tôi có thể biết tên cậu không?”
– “Vương Hân”. Tôi thản nhiên trả lời như bạn bè quen biết lâu năm. Đèn đường chiếu vào một bên mặt hắn, hắn mang vóc dáng điển hình của dân Hàn, cao lớn, mắt bé, nhưng ngũ quan rõ ràng
– “Cậu thích nơi này không?”. Hắn quay sang hỏi tôi. “Đến Seoul đã bao lâu rồi?”. Tôi cũng không muốn trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-rosespy/3172052/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.