Chương trước
Chương sau
Tiếng la giết, tiếng kiếm va chạm, máu nhuộm đỏ cả Diệp gia, sát khí ngút tận mây xanh khiến một vòm trời tại Đế Đô u tối.

Tuy nhiên chiến trường không hề lan ra ngoài vì nếu chỉ cần chiến trận lan ra thì Đại Năng Đế Đô sẻ có lý do dẹp loạn nơi này, vì nơi đây đả sớm nằm trong tầm mắt của bọn người Triều Đình rồi.

Diệp Thiên lúc này tuy bị thương rất nặng, khí huyết vì hiến tế để có chiến lực cường đại cho nên gần như khô cạn nhưng đánh với tu sĩ Trúc Cơ thường thường hắn vẫn có thể chóng đỡ được, đương nhiên các lão tán tu cấp bật Nguyên Anh ở nơi này ngóng chừng hắn, cùng cấp thì có thể cùng hắn chiến nhưng kết đan trở lên thì gần như không thể đụng vào.

"Giết!".

Hai tên Kết Đan đã sớm đánh vào bên trong Diệp gia cùng với tiểu tử tên Ngô Phàm kia, không biết hai tộc kia đả dùng cách nào mà khiến cho trận pháp bảo hộ Diệp Gia bị phá hủy hoàn toàn rồi nên không thể ảnh hưởng đến bọn hắn tử chiến ở đây.

"Đây là cấp bật Kết Đan sao?! Là ta quá mạnh hay là do các ngươi quá yếu?".

Ngô Phàm đấm văng hai tên Kết Đan nhìn lên trời gào thét khiến nơi này trấn động, hắn tỏa ra một khí thế vô địch chưa từng có, chiến ý vô tận trong đôi mắt không ẩn dấu gì, đối với hắn chỉ có chiến với tu sĩ cảnh giới trên mình mới khiến hắn cảm thấy được hưng phấn thôi.

"Cuồng vọng!"

Hai tên kết Đan thảm rồi, thân hình chật vật bị quyền quyền đánh bay nhưng vẫn hừ lạnh như không muốn thua khí thế vậy.

Kết Đan Hỏa Gia từ trong trữ vật hóa ra một thanh phi kiếm, thanh kiếm này sắt nhọn vô cùng, nếu nhìn kỹ thì có thể có dấu ấn một đốm lửa khắc trên đó, linh khí xung quanh đang chảy vào đốm lửa đó từng chút một đâm thẳng về phía Ngô Phàm.

"Tiểu thuật mà thôi!".

Ngô Phàm cười lạnh, từ sau đôi mắt toát ra một nét khinh thường

Nó không kết ấn hay thuật pháp gì chỉ nhẹ nhàng ra một quyền đánh thẳng về phía thanh kiếm kia.

Nhìn qua như thường thường một quyền nhưng nếu nhìn rõ có thể thấy một quyền này đi trên hư không với tốc độ cực nhanh, dường như để lại những vệt tàng ảnh tiến thẳng đến.

'Ầm! răng rắc'.

Chỉ trong nháy mắt khi va chạm thôi thanh Kiếm mà tên Hỏa Gia phóng ra hoàn toàn bị phá hủy, chỉ để lại từng mảnh vụng rơi rãi trên hư không.

Thanh Kiếm cấp độ chuẩn Kết Đan bị một quyền đánh vỡ cái này làm sao đáng sợ, dù biết thanh binh khí đó được rèn đút bằng chất liệu bình thường nhưng qua một quyền này có thể nhìn thấy Nhục Thân Ngô Phàm đả là đỉnh cấp rồi.

Nhưng mà.

Phía sau thanh kiếm bị đánh vỡ lại có một đạo tàng ảnh, một chưởng vung ra, một chưởng đánh lén này mang theo sát khí nồng vô cùng, lại là một chưởng với tốc độ cực nhanh, tuy là cưỡng ép cho linh khí chạy chậm để cho Ngô Phàm không phát giác nhưng một chưởng này cũng nằm trong lĩnh vực Chuẩn Kết Đan rồi.

Ngô Phàm đôi mắt như đao, hắn không luống cuống mà lại vô cùng thong dong chấp tay lại đoán đỡ.

'oanh!'.

chỉ phát ra một tiếng va chạm thì Ngô Phàm dùng lực đẩy của chưởng pháp khiến cho cơ thể hắn lui ngược về sau, trong lúc hắn lui ra thì đôi mắt hắn liếc qua hai tên già vô sĩ trước mặt.

"Hôm nay ta trú định đánh nổ Kết Đan!".

Lời nói bình tĩnh lại mang theo một loại khí tức bá đạo, nhưng loạt vào tai hai người kia lại cảm thấy có chút kỳ quái dường như khí chất hắn toát ra không phù hợp với khuôn mặt chín mười tuổi của nó vậy.

Bàn tay Ngô Phàm trực tiếp phản công bằng một quyền toàn lực của hắn làm hư không như muốn sụp đổ, nhục thân cường độ của Ngô Phàm đã đến mức độ vượt qua tu vi Trúc Cơ Thiên Đạo của hắn cộng thêm Ngô Phàm là Hoang Cổ Thánh Thể chiến lực vượt xa cùng cấp khiến cho một quyền này lại càng đáng sợ.

'Đùng!'.

Tên Kết Đan vừa ăn 1 quyền này bị đánh bay ra ngoài miệng phun đầy bọt huyết, thân thể hắn run lên như cưỡng ép không bị giải thể vậy, bị một quyền này đáng vào thân thể khiến cho nhục thân hắn gánh chịu một áp lực quá lớn.

Hỏa gia Kết Đan hôm nay thấy một quyền này cũng rén rồi, dùng tay kết ấn bí thuật của Hỏa Gia muốn đi ngăn cản Ngô Phàm.

"Hỏa Nham Ấn!".

Hắn tạo ra xung quanh mồi lửa, xung quanh vô số ngọn lửa đang đốt cháy, sau đó vô cùng vô tận hỏa diễm đột nhiên bị tay hắn thu lại oanh sát tới Ngô Phàm.

"Hắc, hắc ta cũng làm được!".

Ngô Phàm cười giọng non nớt, hắn bóp chặt tay lại khiến cho nơi hắn bóp không gian bóp không gian vang ra ken két, tay Ngô Phàm trực tiếp hóa ấn.

Tay hắn như sấm sét vô cùng vô tận lực lượng chuyển hóa thành một đạo tốc độ cực quang, nắm đấm như một cơn gió trong có vẻ nhẹ nhàng phất phơ nhưng lại như một điểm sáng đâm qua hư không nhưng mà tốc độ của nó quá nhanh, từng nơi đi ra còn không để lại tàng ảnh chỉ thấy một dấu vết nhỏ để lại nơi đó.

Giây phút này một đôi mắt trong Đế Đô mở ra nhàn nhạt nói.

"Hắn cùng cấp sợ rằng khó ai là đối thủ".

Lời này vừa ra Đế Đô run động đại đạo cộng minh, như có như không nhân quả xiềng xích đang kết nối vị Đại Năng này với Ngô Phàm lại.

"Ngươi Lúng quá sâu".

Lại một lời nói ra đại đạo đùng vang, đánh nát xiềng xích nhân quả vừa tạo ra đó, tự động xóa sạch vết tích.

"Ta chỉ là tùy tiện đưa ra lời bình".

"Lời Bình mà ngươi đưa ra, có thể hại chết một anh tài, ngươi nên biết chúng ta là cấp bật gì, tự gắn nhân quả chỉ sợ rằng chỉ mang thêm tai họa cho hắn".

Tiếng nói ù ù phát ra, lạnh lẽo mà uy nghiêm khiến người khác không thể nghi ngờ lời nói này, lại chứa vô tận tang thương bên trong.

"Đợi hắn đạt cấp bật Đại Năng, ta sẽ nhận Nhân quả này".

"Tốt!" .

Sau câu nói này, Đế Đô bên trong yên tĩnh, Đại đạo ngừng reo, chỉ để lại một sợi nhân quả chuyền đạo nhỏ bay ra cột vào cánh tay Ngô Phàm.

'Ầm, ầm'

Hai chiêu đối ứng, quyền vang ra thanh âm xé tai mà hỏa ấn của tên kia lại bị quyền pháp Ngô Phàm trực tiếp triệt tiêu, không chỉ như vậy mà chỉ dư âm của quyền phát ra cũng đẩy lui tên đó một đoạn.

Ngô Phàm cười lạnh.

Hai tay lại kết ấn quyết liên tục tung ra ba quyền tương tự khiến cho kiến trúc của Diệp Gia nơi này vỡ nát.

'Ầm, ầm, ầm' .

"Đây, con mẹ nó làm sao đánh?!".

Tên Kết Đan Hỏa Gia hoảng sợ rồi lui vài bước về sau, khuôn mặt tái xanh, đôi môi run rẩy cả lên, đây là sự sợ hãi.

Lúc này.

Lý gia người động, hắn đứng lên tung ra khiên chống đỡ, đây là pháp của Lý gia, một bí pháp từng bảo hộ gia tộc vô số năm tháng chóng đỡ trước hai người họ.

'Ầm, ầm, ầm, răng rắc'.

Ba quyền vừa ra, tấm khiên nát vỡ, may là tên Hỏa gia kia bừng tỉnh trong nổi sợ hãi kịp thời lấy khí tức đè ép lại nổi sợ đỡ lấy họ Lý người kia, cùng rót linh khí vào đó, lại trực tiếp dùng phàm khí trong Kim Đan rót vào để nhầm thoát khỏi quyền pháp này.

"Đánh nổ các ngươi!".

Ngô Phàm nhìn lên trời thét gào, khiến không gian nơi đây rung chuyển, chỉ với một tiếng gào khiến nơi Diệp Gia này run lên trấn động.

Lại tiến lên tung ra 1 quyền nhanh như thiểm điện, tuy quyền này không mạnh như pháp trước kia nhưng một quyền này lại nhanh như tia chớp, không để lại tàng ảnh, nó chỉ toát ra không gian xé nát, quyền pháp này có không gian chi lực, khó chặt hai tên kia, không cho chạy chốn, không cho thoát khỏi

"Phích Lịch quyền! Là nó sao?".

Tên Kết Đan Lý dường như nhớ ra điều gì đó hắn không tránh kịp, hắn lấy tên Hỏa gia kia đỡ trước người mình, chỉ vì nãy giờ hắn đả nghi ngờ quyền pháp của Ngô Phàm mà bây giờ cảm nhận được không gian chi lực hắn mới chính thức khẳng định suy đoán của mình.

"Ngươi...!".

Tên Hỏa Gia kia chỉ kịp hét lên một tiếng thê thảm liền bị hư hư thật thật phích lịch quyền đánh xuyên qua người mà ngã xuống giữa hư không, nhìn kỹ thì nhục thân hắn không hề có vết thương nhưng mà khí tức hắn đả tuyệt diệt, không thể sống nổi.

"Ta muốn sống...! Ta sống, ngươi chết!".

Tên lý gia kia điên cuồng la to như đáp lại tiếng kêu gào của Hỏa Gia Kết Đan kia.

"Hắn chết! Ngươi cũng chết!".

Một tiếng lạnh lùng vang lên, tuy trong miệng của một tiểu tử mười tuổi thốt ra nhưng lộ ra một nét cổ xưa vô cùng, nghe trong tai tên Kết Đan kia thì tràn ra sự lạnh lùng vô tận.

Ngô Phàm đứng trên hư không, hoàng kim mái tóc tung bay giữa bầu trời uy thế tận trời xanh, như cái thế chiến thần có thể đứng trên cửu thiên, đây là uy thế của Hoang Cổ Thánh Thể, chiến thần Chư Thiên.

Hắn, tên là Ngô Phàm.

Hắn, là cái thế Chiến Thần sau này.

"Ngươi nhất định không chết không thôi sao!".

Lý Gia kia la to tuy có chút uy, nhưng mà trong lời nói có chút sợ, tuy nói hắn là Kết Đan nhưng mà cũng là do gia tộc đắp nặng ra Kim Đan thôi, chiến lực chỉ có thể so với Chuẩn Kết Đan, còn tính đến tu vi thì chỉ gọi là ngụy Kết Đan thôi, nếu thật là Kết Đan thì Ngô Phàm đâu phải đối thủ.

"Sai, sai! Không phải không chết không thôi! Mà là ngươi chết".

Ngô Phàm hừ lạnh, sau trong đồi mắt vẻ lạnh lùng toát ra không che dấu gì.

"Tốt, tốt, vậy cùng chết đi!".

Lý Gia Kết Đan run run nói ra như quyết định điều gì đó, ép đi sự run rẩy của mình, hắn lấy một viên đan dược 3 vằng.

"Tam cực đan!".

Ngô Phàm thất thanh nói, nên biết đan dược là thứ rất quý báu, đa phần tu vi dưới Nguyên Anh không có chỗ dựa thì cũng ngừng mơ về nó.

Hắn một lần uống xuống viên đan dược đó.

'Oanh!'.

Không khí ầm vang, xung quanh hắn run động, khí tức từ trong cơ thể tên kia tăng vọt lên.

"Ngươi...! sao lại cắn thuốc rồi".

Ngô Phàm thất thanh vang lên, cái này con mẹ nó chơi hack a.

"Tử đan 3 vằng, ùm, không tệ".

Lời nói lão lạnh lùng không cảm xúc nói rồi, quay về nhìn phía Ngô Phàm.

"Ta chết, ngươi...chết!".

Lão giờ này không buồn không vui, hôm nay Lão biết Lão phải chết thì sợ chi.

"Ngươi...cùng ta chôn cùng đi".

Hắn lạnh lẽo một câu, cũng như ma âm phát ra, vang vọng chiến trường nơi này.

"Sợ ngươi không có khả năng đó"

Ngô Phàm bình tĩnh lại nói.

"Đáng tiếc 3 vằng đan dược bị tên lão phế vật ngươi nuốt rồi, nếu không tam ca ta có thể hồi phục ít nhiều".

Ngô Phàm thở dài tiếc nuối.

"Câm miệng! ta giờ hơn ngươi bốn tiểu cảnh giới, không bóp chết ngươi không thể!".

Hắn quát lớn rồi nhảy đến dùng tay muốn bóp chết Ngô Phàm.

"Ngươi! Không được".

Ngô Phàm hét lớn, phích lịch quyền vung ra đấm đến hắn.

'Oanh!'.

Nắm Đấm Ngô Phàm đấm nát bàn tay kia tạo ta một tiếng oanh minh.

'Oanh!'.

Ngô Phàm đạp đạp lui về phía sau đôi tay hắn đả tràn ra máu tươi, khuôn mặt trắng bệt.

"Ta nói rồi... Ngươi phải cùng ta chôn cùng!".

Hắn quát một câu rồi lại dùng hết lực lượng vung ra một chưởng, đây rõ ràng là cường thế nhất một chưởng của hắn, tuyệt thế nhất chiêu thức của Lý Gia.

"Tốt tốt tốt!".

Ngô Phàm hô ba tiếng tốt, đôi mắt hưng phấn vô cùng đi về phía trước.

Ngô Phàm tung ra quyền pháp to lớn, quyền này không mạnh không yếu, không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng to lớn như muốn thôn thiên, thôn địa, diệt đi tinh tú trên trời.

'Ầm, ầm'.

'Oành'

Hai chiêu lại giao chiến đối ứng, tuy cường đại tuyệt thế nhưng mà lại không có gây ra âm thanh hay bất kỳ lực lượng nào trào ra bên ngoài.

Nếu nhìn rõ thì tất cả linh khí cuồng bạo đều bị quyền pháp của Ngô Phàm nuốt chửng, hoặc là trực tiếp nói bị thôn phệ hoàn toàn không để lại gì cả.

"Trung Cực Quyền! Làm sao có thể!?".

Lão Già Lý Gia kia trấn kinh, hắn run sợ đến tột đỉnh.

"Phích Lịch Quyền, giờ thì là Trung Cực Quyền, ngươi... Rốt cuộc là vị nào chuyền nhân?".

Lão sợ hãi, phích lịch quyền tốc độ siêu tốc lấy tốc độ mà tranh phong với thiên.

Còn Trung Cực Quyền lấy êm hòa làm gốc, nuốt chửng năng lượng người khác làm lợi thế cho mình, khiến quyền pháp càng ngày càng hoàn thiện.

Mà cả 2 chiêu đều cùng vị đó tạo ra, ngoài ra còn có 1 loại quyền pháp nữa lấy chủ công, nghe đồn có thể diệt thiên, diệt địa, một quyền diệt thế gian này, năm xưa có một người phủ xuống đại lục này, tự xưng tiên nhân dùng ba quyền đánh sụp xuống một nửa đại lục.

"Ngươi đừng nói là Vô Địch Quyền"

Hắn sợ hãi thốt ra.

Giờ phút này Ngô Phàm cười, trong nụ cười có toát ra một loại sát khí chưa từng có, trong mắt chiến ý lại toát ra.

"Con bà ngươi...!".

Tên Lý gia giờ phút này tuy nuốt tử đan, nhưng vẫn có cảm giác muốn quay đầu chạy xúc động.

Đùa cái gì đâu, phích lịch quyền chuyên tốc độ, Trung Cực Quyền quyền ý vô song nuốt chửng năng lượng chiêu thức người khác, Vô Địch Quyền vô địch quyền pháp, uy lực diệt thế, tru tiên, tru đất.

"Chết!"

Ngô Phàm hét lên, tay phải bóp vô địch quyền, tích tụ vô địch chiến ý vào trong bàn tay, trời đất xao động vì quyền này được tố ra, hư không từng đạo tiếng kêu vang ra, quyền Ấn Uy Lực khiến không gian cũng bị bóp méo vặn vẹo.

Tay trái bóp Phích Lịch ấn, tia chớp bao quanh tăng cao tốc độ tung ra phích lịch quyền, lực lượng cơ thể vô song lại tích tụ vào tia chớp nhằm đẩy nhanh tốc độ đến tột đỉnh, hai quyền kết hợp, ai giám tranh phong.

'Ầm, oanh!'.

Vô địch Quyền vừa ra, tiếng sấm ầm vang, kết hợp với Phích Lịch Quyền tốc độ vô song.

'Ầm' một tiếng, tên Kết Đan kia bay ngang ra ngoài chiến lực trượt xuống không phanh, mặt mũi tuyệt vọng.

Ngô Phàm đứng trên không, nhìn xuống hắn.

Đôi mắt băng lãnh, không buồn không vui.

"Ta nói rồi! Ngươi chết...ta sống!".

Hắn tiếng nói như sấm, vang động vùng đất này, đôi mắt như điện, tuy khuôn mặt non nớt nhưng vẫn toát ra một nét kiên nghị.

Lại tung ra Vô Địch Quyền pháp, tay trái bóp ấn Trung Cực uy áp đánh sập hư không.

Cực hạn một kích, đánh sập Quyền pháp, nuốt chửng Pháp, đánh xuyên càn khôn.

'Ầm' Một tiếng, tên Kết Đan kia bị một quyền đấm nổ, máu nhuộm nơi đây, sinh cơ tận diệt hoàn toàn.

Huyết tương rơi vào thân Ngô Phàm khiến mái tóc vàng của hắn chỉ còn huyết sắc, mùi máu tươi khắp người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.