Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau
Một ngày qua đi, nước chảy đá mòn, hắc ám biến mất rồi lại nhường chỗ cho mặt trời xuất hiện mang ánh nắng ấm áp bao phủ nhân gian. Ngoại vi Nhạn Linh sơn, một thanh niên áo đỏ sẫm tay nâng trường kiếm sắc bén đâm ra mười mũi kiếm vào một thân đại thụ khổng lồ. Chỉ thấy trầm đục vang lên một tiếng, ở chính giữa thân cây đại thụ đã xuất hiện một cái lỗ to bằng nấm tay xuyên đến tận bên kia thân cây. Bên cạnh người thanh niên, một đạo khói trắng lơ lửng chăm chú quan sát cảnh tượng này, lên tiếng cười nói: - Sở Dương, một ngày này luyện kiếm cũng đã đủ rồi, ngươi cũng dừng lại thôi. Chậm rãi thu hồi trường kiếm, Sở Dương động đậy bả vai tê mỏi, vô lực hỏi: - Quỷ lão, làm sao a? Trải qua một ngày rèn luyện Khai Dương Phá, trên phương diện khống chế hỏa hầu của hắn đã tăng mảng lớn, mà độ thuần thục Khai Dương Phá còn cách cảnh giới đỉnh phong không xa. Lấy tình hình này, Sở Dương tin tưởng bản thân không đầy một tuần nữa sẽ đem Khai Dương Kiếm Pháp đại thành cảnh giới Khai Dương Phá luyện tới đỉnh phong. Vì vậy mà khi nghe Quỷ lão nói muốn ngừng việc tu luyện, Sở Dương trong lòng liền sinh ra nghi hoặc. Quỷ lão vuốt râu bạc, trên sắc mặt hiện lên một nụ cười nhạt: - Ngươi tên nhóc này chẳng lẽ muốn làm việc nhàm chán này mãi hay sao? Sở Dương nghe vậy liền bất đắc dĩ xấu hổ xoa trán. Hắn ho khan một tiếng, nói: - Đại tài sở dụng, khụ, đệ tử đã biết. Hắn dứt lời, thân thể như báo săn phát lực trong nháy mắt tốc độ biến hóa tăng vọt, chỉ trong vài hơi thở đã rời đi nơi này. ... Gần phạm vi chân núi Nhạn Linh sơn có một sơn mạch kéo dài trăm dặm, gọi là Phá Linh sơn mạch. Phá Linh sơn mạch, Sở Dương dùng nửa ngày đã chạy đến vùng đất quen thuộc này. Hắn một tháng trước và Lâm Dĩnh từng trải qua hồi cố sự ở đây. Lần nữa tiến đến Phá Linh sơn mạch, nhìn cảnh tượng có chút quen thuộc, Sở Dương không nhịn được cười khổ. - Sở Dương, ngươi trước dưỡng sức đi. Bởi vì lát nữa ngươi có muốn nghỉ ngơi cũng không được đâu. Quỷ lão ánh mắt lạnh băng, nhàn nhạt nói ra. Cảm nhận được ánh mắt của Quỷ lão, Sở Dương có trực giác khoảng thời gian dài sắp tới, hắn nhất định là không dễ chịu gì. ... Trong rừng cổ thụ chen chúc sinh sôi, đột nhiên một tiếng thú gầm mang theo chấn động to lớn vang lên, từ bên trong rừng cây rậm rạp một con Kiếm Xỉ Trư thân hình khổng lồ như quả núi nhỏ gầm rống phóng ra ngoài. Kiếm Xỉ Trư là yêu thú cấp 2 vô cùng mạnh mẽ. Mà con yêu thú này sức mạnh đã tiếp cân 4000 cân lực lượng, hoàn toàn chính là cấp 2 đỉnh tiêm yêu thú. Lấy lực lượng to lớn như vậy, tu sĩ Thông Mạch sơ kỳ cũng chưa chắc đối địch được với nó. Huống hồ Kiếm Xỉ Trư nổi tiếng da dày, sức phòng ngự vô cùng khủng bố. "Ục ục" Kiếm Xỉ Trư thân hình như quả núi nhỏ lao đi, cổ thụ trên đường bị nó húc đổ vô số kể. Bất quá không biết vì nguyên nhân gì, ở trên lưng của nó vậy mà bị đục ra một lỗ máu to bằng nấm tay, đang không ngừng chảy máu. "Súc sinh, còn chạy" Từ trong rừng cây, một thanh niên mình trần cơ thể thon dài rắn chắc xuất hiện. Trên người hắn vết thương chất chồng, tóc đen xỏa tung che đi diện mạo anh tuấn đầy mồ hôi, mà ánh mắt hắn hiện lên vẻ cuồng nhiệt vô cùng. Người này lấy khí thế mạnh mẽ cường thế đâm ra một kiếm, hắn thu kiếm rồi lại tiếp một kiếm, lại kiếm thứ ba. "Phốc xuy" Chỉ thấy cái đầu to lớn của Kiếm Xỉ Trư bị đâm ra một cái lỗ máu to bằng nấm tay, rồi sau đó nó vô lực ngã xuống đất, thân hình khổng lồ bất động. "Phù" Người thanh niên thu hồi trường kiếm, mệt mỏi vươn vai thở ra một hơi trọc khí. Hắn tự do cử động tứ chi, chợt cười mỉm, nói: - Quỷ lão, lại đắc thủ rồi. Quỷ lão cười dài xuất hiện bên cạnh Sở Dương, nói: - Trước thu thập con heo này đã rồi nói. - Được a. Sở Dương vui vẻ kêu lên, sau đó đi đến cạnh cái xác to lớn của Kiếm Xỉ Trư, trường kiếm trên tay hắn hoàn hảo đem da và nanh heo cắt đi, rồi liền lấy ra một cái túi nan, ném vào trong. Túi nan này là vật phẩm cấp thấp mà mỗi đệ tử Thánh Kiếm Tông đều có. Một túi nan cấp thấp có thể mở ra 3m không gian ngang dọc, bất quá thứ này giá trị không lớn, vì thế mà tông môn mới đem nó phân phát cho mấy ngàn đệ tử của mình. Mà chỉ thấy trong túi nan đã chất đầy nanh thú và da thú. Một ngày này Sỡ Dương hết thảy giết chết mười con yêu thú cấp 2 đỉnh tiêm thực lực sáng ngang tu sĩ Thông Mạch sơ kỳ, thu thập rất lớn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66
Chương sau