Chương trước
Chương sau
Dịch: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Phù Trần!”

Bị khí thế của Lý Huyền Phong trấn áp, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến cảm thấy khó thở, hai người không khỏi khẩn trương nhìn về phía Lý Phù Trần, dù sao, phần lớn khí thế của Lý Huyền Phong cũng tập trung về phía Lý Phù Trần.

“Đây là khí thế của ngươi sao? Quá yếu.”

Lý Phù Trần vẻ mặt thản nhiên, khí thế của Lý Huyền Phong, căn bản không thể lay động tâm linh cùng thân thể của hắn, giống như là gió nhẹ thổi vào mặt.

Lý Huyền Phong con ngươi co rút lại, đang muốn nói thì.

“Cho ngươi kiến thức một chút, cái gì mới là khí thế.”

Căn bản không cần kích phát Huyền Long Bí Pháp, vận chuyển Phần Thiên Chân Công, Lý Phù Trần phóng xuất ra khí thế của mình.

Ầm!

Giống như là sóng lớn cuồn cuộn, núi lửa phun trào, một khí thế gần như là thực chất bộc phát ra, trong thị giác của mọi người, toàn bộ nghị sự đường rõ ràng đang vặn vẹo, mặt đất vặn vẹo, cây cột vặn vẹo, bóng người vặn vẹo, nóc nhà vặn vẹo, hư không vặn vẹo, tất cả đều vặn vẹo, mà thân thể cảm thụ càng thêm mãnh liệt, giống như là rơi vào hỏa ngục, nhiệt độ cực cao, làm tan rã tâm linh ý chí của bọn họ.

Lúc này, trong nghị sự đường, ngoại trừ Lý Phù Trần cùng với Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến, những người còn lại, đến cử động ngón tay cũng thấy khó khăn, từng người một lộ ra vẻ sợ hãi, trong đầu trống rỗng.

Khí thế không chỉ là khí tức áp bách, mà còn là tâm linh ý chí áp bách.

Bị khí thế của Lý Phù Trần áp bách, tâm linh ý chí của mọi người bị vặn vẹo hoàn toàn, khiến cho ngũ giác của bọn họ đều xuất hiện vấn đề. (Ngũ giác = Thị giác + thính giác + vị giác + khứu giác + xúc giác)

Phải biết rằng, lúc trước bị khí thế của Lý Phù Trần áp bách, cho dù là thiên kiêu của 3 tông, cũng đều phải điên cuồng chạy trốn.

Lúc này, vẻ mặt của Lý Huyền Phong, tràn đầy chấn động cùng sợ hãi.

Đây là người sao? Chỉ là khí thế đã có thể trấn áp được hắn, dù sao hắn cũng là Địa Sát Cảnh tam trọng tu vi, không có phải cái gì a miêu a cẩu nha, cho dù có là thành chủ Vân Vụ Thành Thân Đồ Kiếm Hà, cũng không thể dùng khí thế để trấn áp hắn a.

Bất quá Lý Huyền Phong không có cam lòng, ra sức vùng vẫy, cố gắng muốn phá tan khí thế của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần lạnh lùng cười, khí thế không ngừng tăng lên, Lý Huyền Phong khuôn mặt uất ức đến đỏ bừng, thân thể đều đang run rẩy.

“Lý Huyền Phong, lúc đầu ngươi cách chức Tộc Trưởng của cha ta, đem người giáng xuống làm chi thứ, một nhà Lý Phù Trần ta, không có gì để nói, chỉ là thực lực của ta khi đó không đủ mạnh, hiện tại, ngươi có điều gì muốn nói không.” Lý Phù Trần quát lên.

Lý Huyền Phong cắn răng chịu đựng, há mồm ra như muốn nói điều gì đó, thế nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy nói gì.

Bây giờ, lão còn có thể nói cái gì, ai mà biết Lý Phù Trần tiến bộ kinh người như vậy, mới chỉ qua mấy năm a, rõ ràng từ Luyện Khí Cảnh, nhanh chóng tấn chức đến Địa Sát Cảnh, mà không phải Địa Sát Cảnh bình thường, Địa Sát Cảnh võ giả bình thường, so khí thế với Lý Phù Trần, ngay cả một thành cũng không bằng.

Trong lòng vừa tức giận, lại vừa hối hận, nói chung tâm tình của Lý Huyền Phong bây giờ rất phức tạp.

“Phù Trần, con đã tấn chức đến Địa Sát Cảnh?” Lý Thiên Hàn không nhịn được hỏi.

Lý Phù Trần gật đầu, “Cha, mẹ, Phù Trần không để cho hai người phải thất vọng, hơn nửa tháng trước, con đã tấn chức đến Địa Sát Cảnh nhất trọng, trở thành đệ tử chân truyền Thương Lan Tông.”

“Đệ tử chân truyền!”

Lý Thiên Hàn thân thể run run, không khỏi nghiêng đầu, nhìn về phía vợ là Trầm Ngọc Yến, thì thấy Trầm Ngọc Yến đang khóc vì quá vui mừng.

Đệ tử chân truyền, đây là khái niệm gì?

Ngoại trừ Thành Chủ là chủ của một tòa thành, còn lại tất cả người trong thành, địa vị đều là thấp hơn đệ tử chân truyền, có thể nói như vậy, dưới Trưởng Lão nội tông, đệ tử chân truyền có địa vị rất cao, ngay cả Trưởng Lão ngoại tông cũng là kém hơn.

Vân Vụ Thành, hơn 100 năm rồi còn chưa từng có xuất hiện một vị đệ tử chân truyền Thương Lan Tông.

Quan trọng nhất là, Lý Phù Trần năm nay mới 19 tuổi, so với giới hạn 35 tuổi, kém đủ 16 năm, một người ba mươi mấy tuổi tấn chức đến Địa Sát Cảnh trở thành đệ tử chân truyền, địa vị khẳng định không bằng Lý Phù Trần.

“Lão Thiên đối đãi với Lý Thiên Hàn ta quá tốt, cuộc đời này không còn gì phải tiếc nuối.” Lý Thiên Hàn ngửa mặt lên trời cười to, tâm tình vô cùng kích động,

Lúc này, cái gì Tộc Trưởng, cái gì Lý Gia, đều không quan trọng.

Nghe được Lý Phù Trần thừa nhận mình là Địa Sát Cảnh nhất trọng võ giả, đám người Lý Thiết Sơn thấy trước mắt tối sầm lại, có một số ngất đi.

Điều này sao có thể?

Một cái phổ thông căn cốt, vậy mà 19 tuổi có thể tấn chức tới Địa Sát Cảnh, trở thành đệ tử chân truyền Thương Lan Tông, còn có thiên lý hay không.

Lý Vân Hà sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Lý Phù Trần, trong lòng vô cùng buồn bã, hắn phát hiện, cả đời này của mình cũng đừng nghĩ có thể đuổi kịp Lý Phù Trần, cùng là 19 tuổi, đối phương đã là Địa Sát Cảnh võ giả, còn hắn chỉ là một Luyện Khí Cảnh võ giả nho nhỏ, sao có thể so?

“Phù Trần thiếu chủ, ta đã biết sai, mong người khai ân.”

Một ít Trưởng Lão Lý Gia thân cận với Lý Thiết Sơn, trong lòng lo sợ vội vàng nói.

Thu hồi khí thế, Lý Phù Trần không thèm để ý những người này, mở miệng nói: “Kể từ hôm nay, cách chức Tộc Trưởng của Lý Thiết Sơn, cha ta Lý Thiên Hàn lần thứ hai sẽ đảm nhiệm chức vị này, cha, chuyện tiếp theo nhờ người xử lý đi!”

Lý Phù Trần dù sao cũng không phải là Tộc Trưởng Lý Gia, vượt quyền cách chức Lý Thiết Sơn, đã là không hợp quy củ, việc xử lý sự tình trong gia tộc, giao cho cha hắn Lý Thiên Hàn là lựa chọn tốt nhất.

Hít sâu một hơi, Lý Thiên Hàn gật đầu, chậm rãi nói: “Lý Thiết Sơn, ngươi trước đây thân là Tộc Trưởng, không vì tộc nhân mà chủ trì công đạo, trái lại cùng với kẻ địch giết chết tộc nhân có quan hệ thân thiết, lại còn thu nhận đan dược của đối phương, ta phạt ngươi…”

Lý Thiên Hàn đối với sự tình trong Lý Gia rất quen thuộc, chỉ cần phạm tội, hắn sẽ đều xử phạt.

Về phần Lý Huyền Phong, dù sao cũng là Lão Tổ Lý Gia, không có công lao, cũng có khổ lao, hơn nữa xử phạt Lão Tổ trước mặt mọi người, sẽ làm hắn mất đi lòng tin của mọi người.

Cho nên, Lý Thiên Hàn cũng nhanh chóng bỏ qua Lý Huyền Phong, hắn tin rằng qua chuyện hôm nay, Lý Huyền Phong sẽ không bao giờ dám lấy uy phong của Lão Tổ ra để thao túng mọi việc.

Trong lúc Lý Thiên Hàn đang xử phạt thì, Hướng Gia Ngọc lên tiếng, “Chức Tộc Trưởng của bá bá Lý Thiết Sơn, không thể bãi miễn, Lý Phù Trần, ngươi không có quyền.”

Mặc dù ở trong mắt nàng, Lý Gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng bất luận như thế nào, một cái chức vị Tộc Trưởng đều là rất quan trọng, chồng tương lai của nàng, sao có thể là một người bình thường, danh xưng Thiếu Tộc Trưởng dễ nghe hơn rất nhiều.

“Ngươi chỉ là người ngoài, làm gì có quyền can thiệp vào sự tình của Lý Gia ta?” Lý Thiên Hàn cau mày nói.

Thân phận của Hướng Gia Ngọc, hắn đã biết, nếu như đổi thành người khác, sớm đã cho người đuổi nàng ra ngoài.

“Hướng Gia Ngọc ta, muốn nói gì thì nói, cần gì phải có quyền.” Hướng Gia Ngọc thản nhiên nói.

Lý Phù Trần cười nhạt, “Ngươi là người phương nào?”

“Ngân Phong Thành con cháu Hướng Gia Hướng Gia Ngọc, Lý Phù Trần, tuy rằng ngươi là đệ tử chân truyền, nhưng chuyện này cùng với Hướng Gia Ngọc ta có liên quan, cho nên ngươi hãy nhún nhường một chút đi.” Người khác sợ Lý Phù Trần, còn nàng thì không, bởi vì anh của nàng, từ mấy năm trước đã là đệ tử chân truyền.

Lý Phù Trần nói: “Trời cao đất rộng thế nào, chắc là ngươi không biết, vậy để ta nói cho ngươi hiểu, cho dù là Tộc Trưởng Hướng Gia, hay Thành Chủ Ngân Phong Thành ở chỗ này, cũng không có tư cách khiến ta phải nhún nhường, ngay bây giờ ngươi hãy cút ra khỏi nghị sự đường, bằng không đừng trách ta đem ngươi nhốt lại, cho tới khi Hướng Gia đến nhận người.”

“Lý Phù Trần, ngươi dám, anh của ta là Hướng Thiên Cường, từ mấy năm trước đã trở thành đệ tử chân truyền, xem ngươi còn dám động vào ta hay không.” Hướng Gia Ngọc thét lên chói tai.

“Hướng Thiên Cường, ta có nghe nói qua, cũng chỉ là một đệ tử chân truyền Bạch Ngân, ngươi không cảm thấy xấu hổ khi đem hắn ra dọa ta à, cút ra ngoài.” Lý Phù Trần vung tay lên, một đạo kình phong đem Hướng Gia Ngọc thổi bay ra ngoài.

Lý Vân Hà biến sắc, Lý Phù Trần ngay cả Thành Chủ Ngân Phong Thành còn không sợ, còn nói anh của Hướng Gia Ngọc chỉ là đệ tử chân truyền Bạch Ngân, vậy thì thân phận của hắn, còn đáng sợ đến mức nào.

Không dám lên tiếng, Lý Vân Hà chạy nhanh ra ngoài.

Trong nghị sự đường, mọi người lần thứ hai dại ra.

Từ trong lời nói của Lý Phù Trần, bọn họ đại khái biết được, thân phận của Lý Phù Trần, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn kinh khủng hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.