Giữa Nội Tông cùng Ngoại Tông, có rất nhiều đất trống.
Những mảnh đất trống này thường xuyên trở thành nơi ước đấu của mọi người, Trưởng Lão Ngoại Tông của tông môn cũng không đi quản.
Trong một mảnh đất trống chừng mấy chục thước vuông, gần đó có một cái đỉnh nghỉ chân, đệ tử của tam gia dần đến đủ.
Có thể nhìn ra được, Quan gia cùng Dương gia rất cường thế, mỗi bên tới mười mấy người, Lý gia chỉ có năm sáu người mà thôi.
Quan Mị cùng Lý Vân Hải cũng tới.
Bây giờ hai người đều là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, địa vị không cao, tham gia tam gia tiểu đấu, chỉ là góp mặt.
- Lý Thiên Thạch, Lý gia ngươi đúng là khiêm tốn a! Chỉ có mấy con mèo nhỏ, đến lúc đó mất mặt, cũng đừng trách Quan gia chúng ta khi dễ các ngươi.
Trong hàng đệ tử Quan gia, một tên thanh niên cao ngạo châm chọc.
- Quan Nhất Long, ngươi đừng cao hứng quá sớm, nhiều người cũng không làm gì được, chủ yếu là thực lực.
Trong hàng đệ tử Lý gia, một thanh niên cao lớn cầm đầu cười nhạt.
Lý Thiên Thạch, người đứng đầu đệ tử Lý gia từ ba mươi lăm tuổi trở xuống, năm nay ba mươi bốn tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Mà thanh niên Quan gia nói chuyện tên Quan Nhất Long, chính là nhân vật dẫn đầu của Quan gia từ ba mươi lăm tuổi trở xuống, năm nay cũng ba mươi bốn tuổi, Quy Nguyên cảnh bát trọng.
Trước khi Quan gia cùng Lý gia còn chưa trở mặt, quan hệ của hai người cũng không quá tốt, từ lúc vào tông môn, liền minh tranh ám đấu, lớn có nhỏ có, ân oán đếm không hết.
- Da mặt của Lý gia thật dày, rõ ràng yếu thế, nếu không cần gì phải giả dạng làm như mình giỏi lắm vậy, thật buồn cười.
Trong đệ tử của Dương gia, một thanh niên khôi ngô, ánh mắt bá đạo giễu cợt nói.
- Dương Ngạo, ngươi không nói, không ai đem ngươi làm người câm.
Lý Cẩm Tú chỉ tay vào Dương Ngạo, tức giận nói.
- Lý Cẩm Tú, ngươi cũng chỉ được mấy phần tư sắc mà thôi, cấu kết với một vị đệ tử Chân Truyền, thật đáng thương hại, Lý gia lúc nào luân lạc tới mức độ phải hy sinh nhan sắc.
Lời nói của Dương Ngạo rất độc, làm Lý Cẩm Tú tức giận không nhẹ.
- Các ngươi tiếp tục, chúng ta chỉ đến xem một chút.
Ngay lúc này, một đám người đi tới.
Là thế hệ trẻ của Thân Đồ gia tộc.
Dưới sự chỉ dẫn của thanh niên cầm đầu, đám người Thân Đồ gia đi vào trong đình ngồi xuống, làm một bộ dạng bàng quan.
Thân Đồ gia cho dù ở Vân Vụ Thành hay ở Thương Lan Tông, địa vị so với ba gia tộc lớn hơn không ít, cho nên ba gia tộc cũng không muốn đắc tội Thân Đồ gia.
Thậm chí sẽ đi lấy lòng Thân Đồ gia, ai có thể được Thân Đồ gia ủng hộ và hữu nghị, thì ở Vân Vụ Thành chiếm được ưu thế.
Nhưng mà mấy năm trước, Lý gia không biết tại sao lại đắc tội Thân Đồ gia, bị đánh vào lãnh cung, trở nên đìu hiu.
Mà Quan gia cùng Dương gia quan hệ với Thân Đồ gia ngược lại không tệ.
Trong đình, Thân Đồ Tuyệt cùng Thân Đồ Lượng cũng ngồi ở đó.
Đi tới Thương Lan Tông hơn hai năm, Thân Đồ Tuyệt khó khăn lắm mới đột phá đến Luyện Khí cảnh cửu trọng, đoán chừng khi hắn trở thành đệ tử Nội Tông, cũng đã mười chín tuổi.
Mà Thân Đồ Lượng vẫn là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, mà trong lần xét duyệt đệ tử Tạp Dịch trước, hắn cũng không bộc lộ tài năng.
Ánh mắt hắn lướt qua đệ tử của Quan gia cùng Lý gia, trong lòng Thân Đồ Lượng rất bực bội.
Quan gia có Quan Tuyết, Lý gia có Lý Phù Trần, hai người này bước vào Quy Nguyên cảnh chỉ mới mười sáu tuổi, trở thành đệ tử Nội Tông, điều này làm cho hắn hết sức bực bội.
Hắn đường đường là đệ tử của Thân Đồ gia, đến bây giờ còn chưa trở thành đệ tử Ngoại Tông.
Bây giờ Quan Tuyết cũng đã là Quy Nguyên cảnh nhị trọng.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía trận doanh của Lý gia, phát hiện Lý Phù Trần không tới.
- Tuyết muội, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia tiểu đấu, đến lúc đó nhìn kỹ là được, có lẽ mấy năm sau, ngươi sẽ trở thành nhân vật dẫn đầu của Quan gia ta.
Quan Hồng ung dung nói.
- Không sai, trừ Dương gia có thể làm Quan gia hơi nghiêm túc đối đãi, Lý gia căn bản không đáng nhắc tới, cũng không cần chúng ta xuất thủ.
Là người của Quan gia, Quan Diễm hết sức tự hào.
Quan Tuyết không nói, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Cẩm Tú, Lý Phù Trần làm sao còn chưa tới?
Lý Thiên Thạch hỏi Lý Cẩm Tú.
Lý Cẩm Tú nhíu mày nói:
- Ta đã mời qua hắn, hơn nữa hắn đã đáp ứng, có lẽ có việc gì trì hoãn đi!
- Hừ, tam gia tiểu đấu cũng không tới, tên Lý Phù Trần này thật làm giá.
Lý Sơn Hà bất mãn nói.
Lý Vân Hải thấp giọng nói:
- Nếu hắn có gia tộc vinh dự thì ta cũng không trở thành đệ tử Tạp Dịch.
Hắn vẫn cho rằng, là Lý Phù Trần đoạt đi cơ hội thuộc về hắn.
- Đến lúc rồi, tam gia tiểu đấu bắt đầu đi! Lý Thiên Thạch, Dương Ngạo, các ngươi có ý kiến gì không.
Quan Nhất Long nói.
Dương Ngạo nói:
- Ta không có ý kiến.
Lý Thiên Thạch thở dài, nói:
- Ta cũng không có ý kiến.
- Được, đã như vậy, mọi người có thể ước chiến.
Ánh mắt của Quan Nhất Long nhìn về phía Quan Bằng.
Hiểu được ý tứ của Quan Nhất Long, Quan Bằng từ trong đám đệ tử của Quan gia đi ra:
- Lý Vân Hải, cút ra đây.
Trong Quan gia và Lý gia, chỉ có hắn, Quan Mị còn có Lý Vân Hải là Luyện Khí cảnh, cho nên hắn chỉ có thể tìm Lý Vân Hải.
- Quan Bằng, ngươi nên nói chuyện chú ý một chút.
Lý Vân Hải âm trầm đi ra.
Quan Bằng cười hắc hắc:
- Ngươi chỉ là đệ tử Tạp Dịch, thân phận nhỏ, có tư cách gì được ta tôn trọng, bớt nói nhảm, chiến đi!
Quan Bằng không cho Lý Vân Hải bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp vận chuyển Bạch Lãng Quyết tầng thứ bảy, sau đó chém một kiếm tới Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải hoảng hốt, khí thế của Quan Bằng quá mạnh.
Lúc Thiên Tài Chiến, hắn còn có lòng tin đánh với Quan Bằng một trận.
Nhưng bây giờ, một chút lòng tin cũng không có, khí thế của đối phương làm ý chí hắn tan rã.
Cuối cùng, Lý Vân Hải ngay cả một kiếm của Quan Bằng cũng không tiếp được, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
"Lý Phù Trần, tất cả đều tại ngươi.
Trong lòng Lý Vân Hải điên cuồng hét lên.
Thân là đệ tử Tạp Dịch của Ngoại Tông, mặc dù hắn lấy được bí tịch Xích Hỏa Quyết, nhưng không có Xích Hỏa Hoàn phụ trợ tu luyện, Xích Hỏa Quyết chỉ có tầng sáu mà thôi.
Ngoài ra, đệ tử Tạp Dịch phải làm rất nhiều chuyện vặt, làm hắn không có nhiều thời gian tu luyện, kiếm pháp cũng kém xa Quan Bằng.
Bị một kiếm của Quan Bằng đánh bại, Lý Vân Hải cảm thấy muốn chui xuống đất, hận chết Lý Phù Trần.
Sắc mặt của Lý Thiên Thạch có chút khó coi.
- Quan Hồng, ngươi cũng cút ra đây cho ta.
Lý Sơn Hà nóng lòng biểu hiện trước mặt Lý Thiên Thạch một phen, chỉ vào Quan Hồng quát lên.
Nghe vậy, Quan gia có một đệ tử Quy Nguyên cảnh ngũ trọng đứng dậy, nói:
- Lý Sơn Hà, ngươi có biết xấu hổ hay không, Quan Hồng chỉ mới hai mươi hai tuổi, ngươi cũng ba mươi tuổi rồi, còn không biết xấu hổ chỉ hắn, Quan Diệu ta dạy ngươi thế nào làm người.
Lý Sơn Hà nói:
- Quan Diệu, ngươi là thứ gì, Lý Sơn Hà ta cần ngươi dạy sao.
- Dám đối với ta nói năng lỗ mãng, Lý Sơn Hà, lá gan của ngươi lúc nào lớn như vậy.
Quan Diệu chém một kiếm vào Lý Sơn Hà.
- Sợ ngươi sao.
Lý Sơn Hà phản công.
Quy Nguyên cảnh chiến đấu đẹp mắt hơn Luyện Khí cảnh rất nhiều, Huyền Thiết Kiếm trong tay hai người, Chân khí phòng ra hơn bốn thước, so với nam tử đeo mặt nạ mà Lý Phù Trần gặp phải mạnh hơn không ít.
"May mắn chạy tới kịp."
Lý Phù Trần lững thững tới chậm.
Vào buổi trưa, hắn giống như hàng ngày tu luyện Xích Hỏa Huyền Công.
Không nghĩ tới Xích Hỏa Huyền Công lại tấn cấp, đạt tới tầng thứ mười một, làm hắn trì hoãn không ít thời gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]