Giữa không trung.
Trần Vũ cầm Phong Vân kiếm trong tay, thân kiếm hoa lên, thân thể nhẹ nhàng tiếp đất.
“Phốc! Phốc!”
Còn có một cánh tay người cũng rơi xuống theo.
Đồng Ngọc Linh dựa lưng vào một cây đại thụ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Thiếu niên trước mắt tựa như thần tiên hạ phàm, một kiếm chém xuống cánh tay của Huyết Thủ Đầu Trọc.
- Ah!
Huyết Thủ Đầu Trọc kêu lên thảm thiết, phát hiện hiện thực thật tàn khốc.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn cánh tay mình rơi xuống, hoảng sợ tột cùng.
- Bảo…Bảo khí!
Huyết Thủ Đầu Trọc nói không thành tiếng, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Kiếm trong tay Trần Vũ.
Huyết Thủ Công, ngoại trừ nội tức đặc thù, nhất định còn phải khổ luyện đôi tay, một đôi Huyết Thủ có thể sánh với đao kiếm cùng giai.
Chỉ có bảo khí mới nhẹ nhàng chém rơi cánh tay hắn như thế.
Đồng thời, khóe mắt hắn liếc qua chứng kiến thi thể của bốn thủ hạ nằm ở sân nhỏ phụ cận đằng xa, trong lòng lạnh thấu.
Rốt cuộc đây là loại công phu gì?
Thiếu niên kia, một hơi liền tiêu diệt bốn thủ hạ của hắn, một kiếm khiến hắn trở nên tàn phế.
- Tiểu tử này dù cho không có bảo khí, thực lực cũng không thua gì ta. Trên phương diện tốc độ thân pháp thì lại càng hơn ta…
Lòng Huyết Thủ Đầu Trọc chìm sâu đáy cốc.
Đáng sợ nhất là tốc độ thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-chi-tam/2230433/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.