“Phành...”
Sau khi chém ra một đao kinh hồng (*) này, sắc mặt Đoàn Kiêu Long trắng bệch, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa không thể đứng vững.
Hắn không có phòng ngự mạnh mẽ như Trần Vũ, trên người có vài vết thương, máu tươi loang lổ.
- Đi mau!
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Vũ, Đoàn Kiêu Long cũng nhanh chóng xông đến.
Khi hắn nhìn thấy tràng diện thảm liệt sau khi Trần Vũ thi triển “Kiếm Cương Cuồng Lan” lưu lại, cũng giật mình không nhỏ.
Hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng hiểu ý.
Xem ra lúc trước Đoàn Kiêu Long và Trần Vũ đều xem nhẹ thực lực lẫn nhau rồi.
“Vù...! Vù...”
Hai người bảo vệ Thu Hinh Nhi, phía trước không còn trở ngại, cho nên một đường chạy thẳng tới bờ sông.
- Hai người này...
Nam tử mặt sẹo và đại hán mặt rỗ ở đằng xa nhìn mà thở dài, dù bản thân là Luyện Tạng hậu kỳ thế nhưng nội tâm vẫn dấy lên sóng lớn không thể bình tĩnh.
Vượt cấp chém địch, còn liên tiếp chém giết mấy người, cường giả như vậy có thể nói là phượng mao lân giác (**).
Mà lúc này, hai người nhìn lẫn nhau một cái, đều thấy nụ cười cay đắng của đối phương.
- Chúng ta đã dốc hết sức, vài con cá lọt lưới cũng bỏ đi, có hai người kia tọa trấn ở đó, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
...
- Đoàn sư huynh, thương thế của ngươi không sao chứ?
Trần Vũ hỏi.
- Bị thương không nặng, chẳng qua một chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-chi-tam/2230329/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.