Không gian huyết sắc nhàn nhạt. 
Trên đỉnh núi, gió lạnh thổi qua. 
Một tên thiếu niên thân hình cao lớn vừa huýt sáo vừa cởi quần, một vòi nước tiểu vung vãi xuống dưới núi.  
Mà ở bên dưới, bốn năm tên đệ tử Cốt Ma Cung thì vẫn cố gắng đuổi theo thân ảnh của thiếu niên kia, cuối cùng lại nghênh đón một ít giọt nước tiểu rơi xuống vung vãi. 
- Trần Vũ! Ta phải khiến ngươi sống không bằng chết! 
Gương mặt Tên Hề Ác Ma gần như vặn vẹo, khóe mắt như muốn nứt ra, trong thanh âm lộ ra một tia hàn ý khiếp người.  
- Tiểu tử! Cho dù nghiền xương ngươi thành tro thì cũng không xả được mối hận trong lòng ta! 
Gương mặt Thượng Quan Kỳ tái xanh, trong lòng rít gào. 
Đám đệ tử Cốt Ma Cung đều tức giận rống to.  
Sỉ nhục! 
Đây là châm biếm và sỉ nhục trần trụi. 
Cho dù những nước tiểu kia còn chưa kịp thấm lên da đám người thì đã bị khí kình nội tức đẩy văng ra ngoài. Thế nhưng, như vậy cũng có thể xem là “tiếp xúc gián tiếp” chứ?  
Một màn này cũng bị đám người Mục Tuyết Tình ở dưới khe núi đang lặng lẽ rút lui nhìn thấy. 
- Thật không biết xấu hổ... Không ngờ Vũ ca lại làm chuyện như vậy. 
Gương mặt Mục Tuyết Tình lập tức đỏ bừng.  
Nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù thân hình cao lớn trên đỉnh núi làm ra hành vi thô lỗ như vậy, nàng vẫn cảm thấy một loại mị lực không thể diễn tả bằng lời. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-hang-chi-tam/2230250/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.