Nó cúi đầu, hơi chột dạ. Giết con trai bà, rồi lại mạo xưng, Vĩnh Dạ bất giác cảm thấy không đành lòng. Chỉ hi vọng bà đừng nhận ra mình là đồ giả mạo, nếu không bà sẽ đau lòng lắm.
Mười ngày trôi qua khá nhẹ nhàng.
Tinh Hồn và Vĩnh Dạ đã nhập lại làm một. Cho dù đứa trẻ áo tím trong Du Li Cốc còn sống thì có lẽ nó cũng không tài nào chứng minh được mình mới là Thế tử thật sự.
Tuyết rơi dày như một trận mưa mùa hè. Đưa mắt nhìn ra, một màu trắng xóa vô biên vô tận.
- Rời khỏi sơn cốc, ta sẽ là sư phụ mới của ngươi. - Lý Ngôn Niên nheo mắt, thưởng thức loại rượu Thanh Châu Hồng được đun ấm vừa phải. Có người hình dung rượu Thanh Châu Hồng được ủ bằng cao lương như lớp son trên môi nữ nhân, khiến người ta si mê và tham luyến. Hắn cụp mắt liếc nhìn thứ nước đo đỏ đang tỏa hơi trong bình sứ trắng, miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Vĩnh Dạ thong thả pha trà, trông vô cùng thoải mái. Đột nhiên nó nhận ra ngón nghề mỹ nhân tiên sinh đã dạy rất hữu ích. Trà đạo thanh tâm, vừa vặn có thời gian để tiêu hóa câu nói của Lý Ngôn Niên.
Nó không thích hắn ta làm sư phụ, tuy rằng Lý Ngôn Niên có quá nhiều thứ để dạy mình.
- Ngươi không cần phải gọi ta là sư phụ, trước mặt hay sau lưng người khác đều không cần. Những gì ta dạy ngươi, chắc chắn là những gì ngươi căm ghét, đó là chuyện thường tình. - Lý Ngôn Niên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vinh-da/77380/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.